Rạng sáng khi mười hai tiếng chuông vang lên, đêm khuya yên tĩnh, yên tĩnh giống như địa ngục không có linh hồn, gió thổi không ngừng nghỉ, những mảnh vụn ở ven đường đều bị gió thổi tung lên. Một chiếc xe màu đen chạy băng băng ở trên đường quốc lộ với tốc độ bão táp. Trong đêm tối, một cảm giác không bình thường đang dần dần tràn ra khắp nơi.... Chiếc Limousine rốt cuộc dừng lại ở một tòa biệt thự xa hoa. Một gã cao gầy theo cô gái từ bên trong xe đi ra, mặc quần áo màu đen, mang theo kính mắt, mái tóc dài được chải chuốt mượt mà, làm cho người ta có một cảm giác thần bí lại quyến rũ mê người. “Thiếu chủ, lão gia đang chờ người ở thư phòng ạ.” Một người đàn ông trung niên đã qua tuổi bốn mươi cung kính nói với cô gái. Cô gái gật đầu đi về phía thư phòng. Nột thất bên trong thư phòng được trang trí xa hoa, một người đàn ông ngồi ở đó, tay trái ông ta cầm một cây xì gà hút nhẹ nhàng một hơi, sau đó phun ra một vòng khói trắng dày đặc. “Cha” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô…
Chương 4: Đàn rắn kích động
Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát ThủTác giả: Long Ngạo TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngRạng sáng khi mười hai tiếng chuông vang lên, đêm khuya yên tĩnh, yên tĩnh giống như địa ngục không có linh hồn, gió thổi không ngừng nghỉ, những mảnh vụn ở ven đường đều bị gió thổi tung lên. Một chiếc xe màu đen chạy băng băng ở trên đường quốc lộ với tốc độ bão táp. Trong đêm tối, một cảm giác không bình thường đang dần dần tràn ra khắp nơi.... Chiếc Limousine rốt cuộc dừng lại ở một tòa biệt thự xa hoa. Một gã cao gầy theo cô gái từ bên trong xe đi ra, mặc quần áo màu đen, mang theo kính mắt, mái tóc dài được chải chuốt mượt mà, làm cho người ta có một cảm giác thần bí lại quyến rũ mê người. “Thiếu chủ, lão gia đang chờ người ở thư phòng ạ.” Một người đàn ông trung niên đã qua tuổi bốn mươi cung kính nói với cô gái. Cô gái gật đầu đi về phía thư phòng. Nột thất bên trong thư phòng được trang trí xa hoa, một người đàn ông ngồi ở đó, tay trái ông ta cầm một cây xì gà hút nhẹ nhàng một hơi, sau đó phun ra một vòng khói trắng dày đặc. “Cha” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô… Thạch động này không có lối rẽ, tính chất nước bùn dưới chân khôi phục nguyên dạng rất nhanh, trên trăm con rắn đi qua mà cũng không thấy một chút dấu vết nào.Bạch Băng trong lòng có chút lo lắng, bước chân vẫn tiếp tục chưa dừng lại, đã tiến tới phía sâu bên trong, nếu như không làm rõ được nguyên nhân, cô căn bản sẽ không từ bỏ.“tê tê” tê tê” vài tiếng âm thanh tê tê của rắn, Bạch Băng lập tức tập trung lắng nghe, khoảng cách không xa, ước chừng nửa dặm đường, nàng nhanh chóng gia tăng tốc độ bước chân.Đi tới vài bước, trước mắt là cảnh tượng làm cho ai nhìn thấy cũng sẽ không thể bỏ qua, Bạch Băng miệng há to, ở chỗ sâu trong thạch động chật hẹp, thế nhưng lại có thể chứa được hơn trăm con rắn, đầy đủ mọi màu sắc.Nhìn qua thôi cũng làm cho người ta dựng thẳng tóc gáy lên, cô tận lực không để cho mình phát ra tiếng động, rắn là động vật rất mẫn cảm, có thể nhận biết theo mùi.Hoàn hảo cô mỗi ngày đều ở cùng với rắn, hiểu rõ mùi vị trên người rắn, cho nên mới không bị phát hiện.Đồng thời cô cũng biết hậu quả nếu bị phát hiện, nơi này mỗi một con rắn đều dài tới bảy, tám mét, hình dáng to lớn giống như thùng nước, cho dù cô có bản lĩnh giỏi đến đâu cũng không có khả năng từ nơi này còn sống đi ra ngoài.“tê tê” một âm thanh vang lên, Bạch Băng giương mắt nhìn lên, cuối thạch động, trên người con rắn xuất hiện một ánh sáng màu vàng, trên trán nó mang theo một cái vương miện.Bạch Băng kinh ngạc, rắn màu vàng?Nàng chưa từng thấy qua, mà cái vương miện trên trán kia, nàng xác thực đó là sinh trưởng tự nhiên mà có chứ không phải cố ý làm giả, nghĩ kĩ lại, một con rắn làm sao biết giả dạng được?Rắn vàng xuất hiện, trên trăm con rắn lớn cùng lúc đều yên tĩnh lại, tụ lại thành 1 chỗ, ngẩng cao đầu lên, giống như học sinh tiểu học thường hay xếp hàng.Khóe miệng Bạch Băng run rẩy, này.... trường hợp này cũng quá khoa trương đi chứ......Nhìn hiện tượng đồ sộ trước mặt, Bạch Băng ngay lập tức lấy ra camera hướng về phía đàn rắn ghi lại, phát hiện ra nếu không quay lại được thì cảm thấy rất là đáng tiếc....Rắn vàng thè lưỡi không ngừng phát ra âm thanh tê tê, giống như ở những cuộc phát biểu vẫn hay làm, Bạch Băng đem ống quay nhắm thẳng vào con rắn vàng, trong long thì lại nghi ngờ, vua của rắn? Nếu không phải, thì vì sao lúc này hơn trăm con rắn vì sao lai trở nên ngoan ngoãn như vậy?Nếu đúng là vậy thì không biết còn có chuyện gì có thể làm cho người ta kinh hỉ hơn nữa đây? Lần đi rưng mưa lần này đúng là một thu hoạch lớn.Ngay tại thời điểm Bạch Băng đổi hướng màn ảnh sang rắn vàng, theo màu vàng trong mắt rắn phát ra một đạo ánh sáng màu trắng, chiếu thẳng vào Bạch Băng.Bạch Băng cả kinh, sững sờ, thở hắt ra, thân thể bật lên rất nhanh, trong tay camera chạm vào tường, một tiếng vỡ vụn, đàn rắn phát hiện ra mùi khác lạ, cùng nhau hướng về phía Bạch Băng xông tới.
Thạch động này không có lối rẽ, tính chất nước bùn dưới chân khôi phục nguyên dạng rất nhanh, trên trăm con rắn đi qua mà cũng không thấy một chút dấu vết nào.
Bạch Băng trong lòng có chút lo lắng, bước chân vẫn tiếp tục chưa dừng lại, đã tiến tới phía sâu bên trong, nếu như không làm rõ được nguyên nhân, cô căn bản sẽ không từ bỏ.
“tê tê” tê tê” vài tiếng âm thanh tê tê của rắn, Bạch Băng lập tức tập trung lắng nghe, khoảng cách không xa, ước chừng nửa dặm đường, nàng nhanh chóng gia tăng tốc độ bước chân.
Đi tới vài bước, trước mắt là cảnh tượng làm cho ai nhìn thấy cũng sẽ không thể bỏ qua, Bạch Băng miệng há to, ở chỗ sâu trong thạch động chật hẹp, thế nhưng lại có thể chứa được hơn trăm con rắn, đầy đủ mọi màu sắc.
Nhìn qua thôi cũng làm cho người ta dựng thẳng tóc gáy lên, cô tận lực không để cho mình phát ra tiếng động, rắn là động vật rất mẫn cảm, có thể nhận biết theo mùi.
Hoàn hảo cô mỗi ngày đều ở cùng với rắn, hiểu rõ mùi vị trên người rắn, cho nên mới không bị phát hiện.
Đồng thời cô cũng biết hậu quả nếu bị phát hiện, nơi này mỗi một con rắn đều dài tới bảy, tám mét, hình dáng to lớn giống như thùng nước, cho dù cô có bản lĩnh giỏi đến đâu cũng không có khả năng từ nơi này còn sống đi ra ngoài.
“tê tê” một âm thanh vang lên, Bạch Băng giương mắt nhìn lên, cuối thạch động, trên người con rắn xuất hiện một ánh sáng màu vàng, trên trán nó mang theo một cái vương miện.
Bạch Băng kinh ngạc, rắn màu vàng?
Nàng chưa từng thấy qua, mà cái vương miện trên trán kia, nàng xác thực đó là sinh trưởng tự nhiên mà có chứ không phải cố ý làm giả, nghĩ kĩ lại, một con rắn làm sao biết giả dạng được?
Rắn vàng xuất hiện, trên trăm con rắn lớn cùng lúc đều yên tĩnh lại, tụ lại thành 1 chỗ, ngẩng cao đầu lên, giống như học sinh tiểu học thường hay xếp hàng.
Khóe miệng Bạch Băng run rẩy, này.... trường hợp này cũng quá khoa trương đi chứ......
Nhìn hiện tượng đồ sộ trước mặt, Bạch Băng ngay lập tức lấy ra camera hướng về phía đàn rắn ghi lại, phát hiện ra nếu không quay lại được thì cảm thấy rất là đáng tiếc....
Rắn vàng thè lưỡi không ngừng phát ra âm thanh tê tê, giống như ở những cuộc phát biểu vẫn hay làm, Bạch Băng đem ống quay nhắm thẳng vào con rắn vàng, trong long thì lại nghi ngờ, vua của rắn? Nếu không phải, thì vì sao lúc này hơn trăm con rắn vì sao lai trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Nếu đúng là vậy thì không biết còn có chuyện gì có thể làm cho người ta kinh hỉ hơn nữa đây? Lần đi rưng mưa lần này đúng là một thu hoạch lớn.
Ngay tại thời điểm Bạch Băng đổi hướng màn ảnh sang rắn vàng, theo màu vàng trong mắt rắn phát ra một đạo ánh sáng màu trắng, chiếu thẳng vào Bạch Băng.
Bạch Băng cả kinh, sững sờ, thở hắt ra, thân thể bật lên rất nhanh, trong tay camera chạm vào tường, một tiếng vỡ vụn, đàn rắn phát hiện ra mùi khác lạ, cùng nhau hướng về phía Bạch Băng xông tới.
Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát ThủTác giả: Long Ngạo TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngRạng sáng khi mười hai tiếng chuông vang lên, đêm khuya yên tĩnh, yên tĩnh giống như địa ngục không có linh hồn, gió thổi không ngừng nghỉ, những mảnh vụn ở ven đường đều bị gió thổi tung lên. Một chiếc xe màu đen chạy băng băng ở trên đường quốc lộ với tốc độ bão táp. Trong đêm tối, một cảm giác không bình thường đang dần dần tràn ra khắp nơi.... Chiếc Limousine rốt cuộc dừng lại ở một tòa biệt thự xa hoa. Một gã cao gầy theo cô gái từ bên trong xe đi ra, mặc quần áo màu đen, mang theo kính mắt, mái tóc dài được chải chuốt mượt mà, làm cho người ta có một cảm giác thần bí lại quyến rũ mê người. “Thiếu chủ, lão gia đang chờ người ở thư phòng ạ.” Một người đàn ông trung niên đã qua tuổi bốn mươi cung kính nói với cô gái. Cô gái gật đầu đi về phía thư phòng. Nột thất bên trong thư phòng được trang trí xa hoa, một người đàn ông ngồi ở đó, tay trái ông ta cầm một cây xì gà hút nhẹ nhàng một hơi, sau đó phun ra một vòng khói trắng dày đặc. “Cha” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô… Thạch động này không có lối rẽ, tính chất nước bùn dưới chân khôi phục nguyên dạng rất nhanh, trên trăm con rắn đi qua mà cũng không thấy một chút dấu vết nào.Bạch Băng trong lòng có chút lo lắng, bước chân vẫn tiếp tục chưa dừng lại, đã tiến tới phía sâu bên trong, nếu như không làm rõ được nguyên nhân, cô căn bản sẽ không từ bỏ.“tê tê” tê tê” vài tiếng âm thanh tê tê của rắn, Bạch Băng lập tức tập trung lắng nghe, khoảng cách không xa, ước chừng nửa dặm đường, nàng nhanh chóng gia tăng tốc độ bước chân.Đi tới vài bước, trước mắt là cảnh tượng làm cho ai nhìn thấy cũng sẽ không thể bỏ qua, Bạch Băng miệng há to, ở chỗ sâu trong thạch động chật hẹp, thế nhưng lại có thể chứa được hơn trăm con rắn, đầy đủ mọi màu sắc.Nhìn qua thôi cũng làm cho người ta dựng thẳng tóc gáy lên, cô tận lực không để cho mình phát ra tiếng động, rắn là động vật rất mẫn cảm, có thể nhận biết theo mùi.Hoàn hảo cô mỗi ngày đều ở cùng với rắn, hiểu rõ mùi vị trên người rắn, cho nên mới không bị phát hiện.Đồng thời cô cũng biết hậu quả nếu bị phát hiện, nơi này mỗi một con rắn đều dài tới bảy, tám mét, hình dáng to lớn giống như thùng nước, cho dù cô có bản lĩnh giỏi đến đâu cũng không có khả năng từ nơi này còn sống đi ra ngoài.“tê tê” một âm thanh vang lên, Bạch Băng giương mắt nhìn lên, cuối thạch động, trên người con rắn xuất hiện một ánh sáng màu vàng, trên trán nó mang theo một cái vương miện.Bạch Băng kinh ngạc, rắn màu vàng?Nàng chưa từng thấy qua, mà cái vương miện trên trán kia, nàng xác thực đó là sinh trưởng tự nhiên mà có chứ không phải cố ý làm giả, nghĩ kĩ lại, một con rắn làm sao biết giả dạng được?Rắn vàng xuất hiện, trên trăm con rắn lớn cùng lúc đều yên tĩnh lại, tụ lại thành 1 chỗ, ngẩng cao đầu lên, giống như học sinh tiểu học thường hay xếp hàng.Khóe miệng Bạch Băng run rẩy, này.... trường hợp này cũng quá khoa trương đi chứ......Nhìn hiện tượng đồ sộ trước mặt, Bạch Băng ngay lập tức lấy ra camera hướng về phía đàn rắn ghi lại, phát hiện ra nếu không quay lại được thì cảm thấy rất là đáng tiếc....Rắn vàng thè lưỡi không ngừng phát ra âm thanh tê tê, giống như ở những cuộc phát biểu vẫn hay làm, Bạch Băng đem ống quay nhắm thẳng vào con rắn vàng, trong long thì lại nghi ngờ, vua của rắn? Nếu không phải, thì vì sao lúc này hơn trăm con rắn vì sao lai trở nên ngoan ngoãn như vậy?Nếu đúng là vậy thì không biết còn có chuyện gì có thể làm cho người ta kinh hỉ hơn nữa đây? Lần đi rưng mưa lần này đúng là một thu hoạch lớn.Ngay tại thời điểm Bạch Băng đổi hướng màn ảnh sang rắn vàng, theo màu vàng trong mắt rắn phát ra một đạo ánh sáng màu trắng, chiếu thẳng vào Bạch Băng.Bạch Băng cả kinh, sững sờ, thở hắt ra, thân thể bật lên rất nhanh, trong tay camera chạm vào tường, một tiếng vỡ vụn, đàn rắn phát hiện ra mùi khác lạ, cùng nhau hướng về phía Bạch Băng xông tới.