Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 3: Dẫn mưa tự cứu
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Tứ chi không thể chuyển động, đầu không thể nâng lên, thậm chí ngay cả ngón tay nàng cũng không cử động được. Nàng thân là nhân viên của lính đặc chủng, tự nhiên có linh cảm đặc biệt thúc đẩy, trong nháy mắt cảnh giác đề phòng đã quay trở lại. Đại não còn đang hỗn độn giật mình một cái, một tiếng "Không tốt" đã tùy tâm nói ra. Dồn nén mãnh liệt xâm nhập từng bộ phận trên thân thể, mơ hồ còn có mùi tanh của đất nổi lên. Nàng ngửi thử, lại phát hiện, muốn hít thở thật sự là chuyện khó khăn. Tần Như Thương không biết lúc hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ cảm giác của lòng bàn tay, nàng ý thức được mình đang bị chôn dưới đất. Loại cảm giác này giống như chín năm trước nàng lẻn vào chiến trường Trung Đông, vì cứu một nhân vật quan trọng ra ngoài, không ngại ngâm tất cả mọi người trong bùn nhão để che khuất cho giống nhau. Bất quá, so với bây giờ có thứ gì đó đè ở trên người, bùn đất lưa thưa kia chỉ có thể nói là chuyện trẻ con mà thôi. Tần Như Thương không có thời gian đi suy xét tại sao mình bị chôn sống, càng không có thời gian đi phân tích lớp đất trên người vì sao mà khô cứng như thế. Không khí xung quanh dần yếu đi, nàng cần hít thở mới có thể bảo toàn mạng sống, nhất định phải sớm đi ra ngoài, chỉ sợ nán lại thêm một giây phút nào nữa thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, suy nghĩ và hành động tương ứng với nhau.Đầu tiên là thử nhấc người lên, không có kết quả. Thử lại, dùng sức lấy cánh tay hướng về phía trước đẩy lên, cũng là không có kết quả. Xem ra lớp đất rất sâu! Nàng thầm mắng, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi cuối cùng. Dưỡng khí trong cơ thể hoàn toàn không còn nữa, tình cảnh khó khăn, Tần Như Thương dùng sức nhẹ nâng khóe môi, nổi lên một tia cười lạnh. Nụ cười vừa nở ra, Tế Châu hạn hán đã lâu đột nhiên sấm chớp quay cuồn. Những tướng sĩ ở lại canh giữ, chỉ cảm thấy phía chân trời đột nhiên sáng lên, đồng thời "Ầm…" Một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên giữa bầu trời bao la giống như có vết nứt càng mở rộng, đã ba năm không mưa vậy mà trong nháy mắt, cả thành Tế Châu mưa như trút nước.
Tứ chi không thể chuyển động, đầu không thể nâng lên, thậm chí ngay cả ngón tay nàng cũng không cử động được.
Nàng thân là nhân viên của lính đặc chủng, tự nhiên có linh cảm đặc biệt thúc đẩy, trong nháy mắt cảnh giác đề phòng đã quay trở lại.
Đại não còn đang hỗn độn giật mình một cái, một tiếng "Không tốt" đã tùy tâm nói ra.
Dồn nén mãnh liệt xâm nhập từng bộ phận trên thân thể, mơ hồ còn có mùi tanh của đất nổi lên. Nàng ngửi thử, lại phát hiện, muốn hít thở thật sự là chuyện khó khăn.
Tần Như Thương không biết lúc hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ cảm giác của lòng bàn tay, nàng ý thức được mình đang bị chôn dưới đất.
Loại cảm giác này giống như chín năm trước nàng lẻn vào chiến trường Trung Đông, vì cứu một nhân vật quan trọng ra ngoài, không ngại ngâm tất cả mọi người trong bùn nhão để che khuất cho giống nhau.
Bất quá, so với bây giờ có thứ gì đó đè ở trên người, bùn đất lưa thưa kia chỉ có thể nói là chuyện trẻ con mà thôi.
Tần Như Thương không có thời gian đi suy xét tại sao mình bị chôn sống, càng không có thời gian đi phân tích lớp đất trên người vì sao mà khô cứng như thế.
Không khí xung quanh dần yếu đi, nàng cần hít thở mới có thể bảo toàn mạng sống, nhất định phải sớm đi ra ngoài, chỉ sợ nán lại thêm một giây phút nào nữa thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, suy nghĩ và hành động tương ứng với nhau.
Đầu tiên là thử nhấc người lên, không có kết quả.
Thử lại, dùng sức lấy cánh tay hướng về phía trước đẩy lên, cũng là không có kết quả.
Xem ra lớp đất rất sâu! Nàng thầm mắng, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi cuối cùng.
Dưỡng khí trong cơ thể hoàn toàn không còn nữa, tình cảnh khó khăn, Tần Như Thương dùng sức nhẹ nâng khóe môi, nổi lên một tia cười lạnh.
Nụ cười vừa nở ra, Tế Châu hạn hán đã lâu đột nhiên sấm chớp quay cuồn.
Những tướng sĩ ở lại canh giữ, chỉ cảm thấy phía chân trời đột nhiên sáng lên, đồng thời "Ầm…" Một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên giữa bầu trời bao la giống như có vết nứt càng mở rộng, đã ba năm không mưa vậy mà trong nháy mắt, cả thành Tế Châu mưa như trút nước.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Tứ chi không thể chuyển động, đầu không thể nâng lên, thậm chí ngay cả ngón tay nàng cũng không cử động được. Nàng thân là nhân viên của lính đặc chủng, tự nhiên có linh cảm đặc biệt thúc đẩy, trong nháy mắt cảnh giác đề phòng đã quay trở lại. Đại não còn đang hỗn độn giật mình một cái, một tiếng "Không tốt" đã tùy tâm nói ra. Dồn nén mãnh liệt xâm nhập từng bộ phận trên thân thể, mơ hồ còn có mùi tanh của đất nổi lên. Nàng ngửi thử, lại phát hiện, muốn hít thở thật sự là chuyện khó khăn. Tần Như Thương không biết lúc hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ cảm giác của lòng bàn tay, nàng ý thức được mình đang bị chôn dưới đất. Loại cảm giác này giống như chín năm trước nàng lẻn vào chiến trường Trung Đông, vì cứu một nhân vật quan trọng ra ngoài, không ngại ngâm tất cả mọi người trong bùn nhão để che khuất cho giống nhau. Bất quá, so với bây giờ có thứ gì đó đè ở trên người, bùn đất lưa thưa kia chỉ có thể nói là chuyện trẻ con mà thôi. Tần Như Thương không có thời gian đi suy xét tại sao mình bị chôn sống, càng không có thời gian đi phân tích lớp đất trên người vì sao mà khô cứng như thế. Không khí xung quanh dần yếu đi, nàng cần hít thở mới có thể bảo toàn mạng sống, nhất định phải sớm đi ra ngoài, chỉ sợ nán lại thêm một giây phút nào nữa thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, suy nghĩ và hành động tương ứng với nhau.Đầu tiên là thử nhấc người lên, không có kết quả. Thử lại, dùng sức lấy cánh tay hướng về phía trước đẩy lên, cũng là không có kết quả. Xem ra lớp đất rất sâu! Nàng thầm mắng, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi cuối cùng. Dưỡng khí trong cơ thể hoàn toàn không còn nữa, tình cảnh khó khăn, Tần Như Thương dùng sức nhẹ nâng khóe môi, nổi lên một tia cười lạnh. Nụ cười vừa nở ra, Tế Châu hạn hán đã lâu đột nhiên sấm chớp quay cuồn. Những tướng sĩ ở lại canh giữ, chỉ cảm thấy phía chân trời đột nhiên sáng lên, đồng thời "Ầm…" Một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên giữa bầu trời bao la giống như có vết nứt càng mở rộng, đã ba năm không mưa vậy mà trong nháy mắt, cả thành Tế Châu mưa như trút nước.