Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 17: Chuyện hai mươi năm trước
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Không sai! Đúng như lời Tiêu Phương, thông qua thế giới này điều tra vài năm nay, đủ để cho nàng tương đối hiểu rõ hoàn cảnh nơi ở của mình. Nàng biết biên giới Đông Thục Quốc nằm ở hướng đông Tần Lĩnh, ước chừng năm trăm dặm, triều đình Đông Thục hoàn toàn là người Trung Nguyên, hoàng tộc họ Chử. Hai mươi năm trước, Hoàng Đế Huyền Tông hy vọng có được lãnh thổ Tây Dạ Quốc, ý muốn cử binh xâm lấn. Lẽ ra lấy thực lực của nước Đông Thục, giết hạ mười cái Tây Dạ cũng không thành vấn đề. Cho dù đối phương ở xa xôi trong đại mạc, cho dù nơi đó cát vàng khắp nơi đi lại rất khó khăn. Nhưng Đông Thục thắng ở người nhiều, dùng chiến thuật biển người, cũng áp chế cho Tây Dạ hít thở không thông. Chẳng qua không bao giờ lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, Đông Thục không biết, Vương tộc Tây Dạ Quốc có một loại năng lực đặc biệt, chính là điều khiển rắn! Đó là một loại rắn sinh trưởng trong sa mạc, đầu đỏ mình vàng, có độc rất mạnh, trải qua huấn luyện có thể vô hình lấy tánh mạng người khác. Vào hai mươi năm trước, trong một trận đại chiến, người Tây Dạ Quốc phải dựa vào chuyện này mà xoay chuyển tình thế trong nháy mắt, khiến cho đại quân Đông Thục vốn chiếm thế thượng phong, lại vì chủ tướng độc phát bỏ mình, mà nhanh chóng thất bại thối lui. Năm đó Tây Dạ thả ra lời đồn, đại tướng Đông Thục toàn bộ bị rắn cắn chết, nếu không thu binh, người kế tiếp sẽ chính là hoàng hậu. Dĩ nhiên, bọn họ cũng biết nếu để hoàng hậu chết, Tây Dạ lập tức cũng sẽ bị diệt vong, dù sao binh tướng Đông Thục cũng rất nhiều. Mặc dù đã thu binh nghị hòa, nhưng Tây Dạ vẫn sợ quê hương bị xâm lược lần nữa, cho nên yêu cầu Hoàng Đế Đông Thục Quốc để thái tử chưa tới năm tuổi đến đại mạc làm con tin. Ngoài chuyện đó ra, hàng năm còn phải cống nạp mấy vạn vàng bạc châu báu để bày tỏ thành ý. ...... Tần Như Thương làm việc cũng không dài dòng dây dưa, nếu đã có mục tiêu, thì sẽ quyết định ngay không có lý do để kéo dài. Không lâu sau, nàng đã mang theo bao quần áo đơn giản giục ngựa rời đi Tần Lĩnh. Tại Nhạc Thất, Tiêu Phương cách cửa sổ đưa mắt nhìn theo, không biết hắn giúp nàng lần này, là đúng hay là sai.
Không sai! Đúng như lời Tiêu Phương, thông qua thế giới này điều tra vài năm nay, đủ để cho nàng tương đối hiểu rõ hoàn cảnh nơi ở của mình.
Nàng biết biên giới Đông Thục Quốc nằm ở hướng đông Tần Lĩnh, ước chừng năm trăm dặm, triều đình Đông Thục hoàn toàn là người Trung Nguyên, hoàng tộc họ Chử.
Hai mươi năm trước, Hoàng Đế Huyền Tông hy vọng có được lãnh thổ Tây Dạ Quốc, ý muốn cử binh xâm lấn.
Lẽ ra lấy thực lực của nước Đông Thục, giết hạ mười cái Tây Dạ cũng không thành vấn đề.
Cho dù đối phương ở xa xôi trong đại mạc, cho dù nơi đó cát vàng khắp nơi đi lại rất khó khăn. Nhưng Đông Thục thắng ở người nhiều, dùng chiến thuật biển người, cũng áp chế cho Tây Dạ hít thở không thông.
Chẳng qua không bao giờ lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, Đông Thục không biết, Vương tộc Tây Dạ Quốc có một loại năng lực đặc biệt, chính là điều khiển rắn!
Đó là một loại rắn sinh trưởng trong sa mạc, đầu đỏ mình vàng, có độc rất mạnh, trải qua huấn luyện có thể vô hình lấy tánh mạng người khác.
Vào hai mươi năm trước, trong một trận đại chiến, người Tây Dạ Quốc phải dựa vào chuyện này mà xoay chuyển tình thế trong nháy mắt, khiến cho đại quân Đông Thục vốn chiếm thế thượng phong, lại vì chủ tướng độc phát bỏ mình, mà nhanh chóng thất bại thối lui.
Năm đó Tây Dạ thả ra lời đồn, đại tướng Đông Thục toàn bộ bị rắn cắn chết, nếu không thu binh, người kế tiếp sẽ chính là hoàng hậu.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng biết nếu để hoàng hậu chết, Tây Dạ lập tức cũng sẽ bị diệt vong, dù sao binh tướng Đông Thục cũng rất nhiều.
Mặc dù đã thu binh nghị hòa, nhưng Tây Dạ vẫn sợ quê hương bị xâm lược lần nữa, cho nên yêu cầu Hoàng Đế Đông Thục Quốc để thái tử chưa tới năm tuổi đến đại mạc làm con tin.
Ngoài chuyện đó ra, hàng năm còn phải cống nạp mấy vạn vàng bạc châu báu để bày tỏ thành ý.
......
Tần Như Thương làm việc cũng không dài dòng dây dưa, nếu đã có mục tiêu, thì sẽ quyết định ngay không có lý do để kéo dài.
Không lâu sau, nàng đã mang theo bao quần áo đơn giản giục ngựa rời đi Tần Lĩnh.
Tại Nhạc Thất, Tiêu Phương cách cửa sổ đưa mắt nhìn theo, không biết hắn giúp nàng lần này, là đúng hay là sai.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Không sai! Đúng như lời Tiêu Phương, thông qua thế giới này điều tra vài năm nay, đủ để cho nàng tương đối hiểu rõ hoàn cảnh nơi ở của mình. Nàng biết biên giới Đông Thục Quốc nằm ở hướng đông Tần Lĩnh, ước chừng năm trăm dặm, triều đình Đông Thục hoàn toàn là người Trung Nguyên, hoàng tộc họ Chử. Hai mươi năm trước, Hoàng Đế Huyền Tông hy vọng có được lãnh thổ Tây Dạ Quốc, ý muốn cử binh xâm lấn. Lẽ ra lấy thực lực của nước Đông Thục, giết hạ mười cái Tây Dạ cũng không thành vấn đề. Cho dù đối phương ở xa xôi trong đại mạc, cho dù nơi đó cát vàng khắp nơi đi lại rất khó khăn. Nhưng Đông Thục thắng ở người nhiều, dùng chiến thuật biển người, cũng áp chế cho Tây Dạ hít thở không thông. Chẳng qua không bao giờ lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, Đông Thục không biết, Vương tộc Tây Dạ Quốc có một loại năng lực đặc biệt, chính là điều khiển rắn! Đó là một loại rắn sinh trưởng trong sa mạc, đầu đỏ mình vàng, có độc rất mạnh, trải qua huấn luyện có thể vô hình lấy tánh mạng người khác. Vào hai mươi năm trước, trong một trận đại chiến, người Tây Dạ Quốc phải dựa vào chuyện này mà xoay chuyển tình thế trong nháy mắt, khiến cho đại quân Đông Thục vốn chiếm thế thượng phong, lại vì chủ tướng độc phát bỏ mình, mà nhanh chóng thất bại thối lui. Năm đó Tây Dạ thả ra lời đồn, đại tướng Đông Thục toàn bộ bị rắn cắn chết, nếu không thu binh, người kế tiếp sẽ chính là hoàng hậu. Dĩ nhiên, bọn họ cũng biết nếu để hoàng hậu chết, Tây Dạ lập tức cũng sẽ bị diệt vong, dù sao binh tướng Đông Thục cũng rất nhiều. Mặc dù đã thu binh nghị hòa, nhưng Tây Dạ vẫn sợ quê hương bị xâm lược lần nữa, cho nên yêu cầu Hoàng Đế Đông Thục Quốc để thái tử chưa tới năm tuổi đến đại mạc làm con tin. Ngoài chuyện đó ra, hàng năm còn phải cống nạp mấy vạn vàng bạc châu báu để bày tỏ thành ý. ...... Tần Như Thương làm việc cũng không dài dòng dây dưa, nếu đã có mục tiêu, thì sẽ quyết định ngay không có lý do để kéo dài. Không lâu sau, nàng đã mang theo bao quần áo đơn giản giục ngựa rời đi Tần Lĩnh. Tại Nhạc Thất, Tiêu Phương cách cửa sổ đưa mắt nhìn theo, không biết hắn giúp nàng lần này, là đúng hay là sai.