Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 25: Vụ án cưỡng gian nửa đêm canh ba

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Thấy nàng không nói lời nào, tiểu hài tử kia cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Mặc dù rất muốn nói mấy câu thân cận với vị tỷ tỷ đã cứu mình, nhưng tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, vừa thấy mặt Tần Như Thương lạnh xuống, lập tức liền nhát gan. "Tỷ tỷ ngươi ngủ trước đi." Nàng nhỏ giọng nói: "Liên Nhi có phần ngủ không được, ra ngoài lều đi dạo một chút." Như Thương thế mới biết nữ hài tên gọi là Liên Nhi, vì vậy nhìn nàng gật đầu, nhắc nhở: "Đừng đi xa, nhớ trở về sớm." Tiểu cô nương cười hề hề vén rèm đi ra khỏi lều, dội lấy hạt cát tại vài đỉnh màn vải trượt xuống vào chỗ khúc cong. Đi tới đi lui, lại nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng động có chút kỳ quái. Hình như là tiếng một nữ tử r*n r*, rất thống khổ, nhưng âm thanh không lớn, tựa như có người bịt kín miệng của nàng. Liên Nhi tò mò, đi tìm theo tiếng động kia, lại phát hiện âm thanh đó là từ trong đỉnh đầu lều vải của sứ giả Tây Dạ truyền ra. Nàng cẩn thận đi lên phía trước, chỉ thấy bên cạnh lều có một bộ quần áo nữ nhân bị ném ra, xé lộn xộn rối loạn trên mặt đất, mơ hồ còn thấy được vết máu. Nữ hài giật mình, ngồi xổm người xuống nhìn theo khe hở phía bên trong cửa, lại kinh hãi bắt gặp một tên sứ giả Tây Dạ đang d*ng ch*n, dưới thân là một nữ tử toàn thân tr*n tr**. Nàng nhận ra nữ tử đó, chính là vũ cơ cùng đi chung. Trong lều tổng cộng ba người, trừ bỏ hai người đang g*** h**n, còn có một tên sứ giả khác ở bên cạnh gắt gao bịt chặt miệng vũ cơ. Một cánh tay kia lại không thành thật dò xét tìm đến ngực của nàng, hướng tới vật cao vút mượt mà trơn bóng mà nắm lấy. Vũ cơ bị chà đạp thành một mảnh bừa bãi, h* th*n bởi vì động tác của sứ giả quá khích mà máu tươi không ngừng trào ra. Nàng liều mạng giãy giụa, sức lực như thế nào cũng không bằng hai người khỏe mạnh. Hình ảnh như vậy đối với Liên Nhi mới tám tuổi, thật sự mà nói là quá sức tàn ác, nữ hài chịu không nổi k*ch th*ch như vậy, há miệng run rẩy thế nào cũng không thể khép lại được.

Thấy nàng không nói lời nào, tiểu hài tử kia cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Mặc dù rất muốn nói mấy câu thân cận với vị tỷ tỷ đã cứu mình, nhưng tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, vừa thấy mặt Tần Như Thương lạnh xuống, lập tức liền nhát gan. 

"Tỷ tỷ ngươi ngủ trước đi." Nàng nhỏ giọng nói: "Liên Nhi có phần ngủ không được, ra ngoài lều đi dạo một chút." 

Như Thương thế mới biết nữ hài tên gọi là Liên Nhi, vì vậy nhìn nàng gật đầu, nhắc nhở: 

"Đừng đi xa, nhớ trở về sớm." 

Tiểu cô nương cười hề hề vén rèm đi ra khỏi lều, dội lấy hạt cát tại vài đỉnh màn vải trượt xuống vào chỗ khúc cong. 

Đi tới đi lui, lại nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng động có chút kỳ quái. 

Hình như là tiếng một nữ tử r*n r*, rất thống khổ, nhưng âm thanh không lớn, tựa như có người bịt kín miệng của nàng. 

Liên Nhi tò mò, đi tìm theo tiếng động kia, lại phát hiện âm thanh đó là từ trong đỉnh đầu lều vải của sứ giả Tây Dạ truyền ra. 

Nàng cẩn thận đi lên phía trước, chỉ thấy bên cạnh lều có một bộ quần áo nữ nhân bị ném ra, xé lộn xộn rối loạn trên mặt đất, mơ hồ còn thấy được vết máu. 

Nữ hài giật mình, ngồi xổm người xuống nhìn theo khe hở phía bên trong cửa, lại kinh hãi bắt gặp một tên sứ giả Tây Dạ đang d*ng ch*n, dưới thân là một nữ tử toàn thân tr*n tr**. 

Nàng nhận ra nữ tử đó, chính là vũ cơ cùng đi chung. 

Trong lều tổng cộng ba người, trừ bỏ hai người đang g*** h**n, còn có một tên sứ giả khác ở bên cạnh gắt gao bịt chặt miệng vũ cơ. Một cánh tay kia lại không thành thật dò xét tìm đến ngực của nàng, hướng tới vật cao vút mượt mà trơn bóng mà nắm lấy. 

Vũ cơ bị chà đạp thành một mảnh bừa bãi, h* th*n bởi vì động tác của sứ giả quá khích mà máu tươi không ngừng trào ra. 

Nàng liều mạng giãy giụa, sức lực như thế nào cũng không bằng hai người khỏe mạnh. 

Hình ảnh như vậy đối với Liên Nhi mới tám tuổi, thật sự mà nói là quá sức tàn ác, nữ hài chịu không nổi k*ch th*ch như vậy, há miệng run rẩy thế nào cũng không thể khép lại được.

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Thấy nàng không nói lời nào, tiểu hài tử kia cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Mặc dù rất muốn nói mấy câu thân cận với vị tỷ tỷ đã cứu mình, nhưng tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, vừa thấy mặt Tần Như Thương lạnh xuống, lập tức liền nhát gan. "Tỷ tỷ ngươi ngủ trước đi." Nàng nhỏ giọng nói: "Liên Nhi có phần ngủ không được, ra ngoài lều đi dạo một chút." Như Thương thế mới biết nữ hài tên gọi là Liên Nhi, vì vậy nhìn nàng gật đầu, nhắc nhở: "Đừng đi xa, nhớ trở về sớm." Tiểu cô nương cười hề hề vén rèm đi ra khỏi lều, dội lấy hạt cát tại vài đỉnh màn vải trượt xuống vào chỗ khúc cong. Đi tới đi lui, lại nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng động có chút kỳ quái. Hình như là tiếng một nữ tử r*n r*, rất thống khổ, nhưng âm thanh không lớn, tựa như có người bịt kín miệng của nàng. Liên Nhi tò mò, đi tìm theo tiếng động kia, lại phát hiện âm thanh đó là từ trong đỉnh đầu lều vải của sứ giả Tây Dạ truyền ra. Nàng cẩn thận đi lên phía trước, chỉ thấy bên cạnh lều có một bộ quần áo nữ nhân bị ném ra, xé lộn xộn rối loạn trên mặt đất, mơ hồ còn thấy được vết máu. Nữ hài giật mình, ngồi xổm người xuống nhìn theo khe hở phía bên trong cửa, lại kinh hãi bắt gặp một tên sứ giả Tây Dạ đang d*ng ch*n, dưới thân là một nữ tử toàn thân tr*n tr**. Nàng nhận ra nữ tử đó, chính là vũ cơ cùng đi chung. Trong lều tổng cộng ba người, trừ bỏ hai người đang g*** h**n, còn có một tên sứ giả khác ở bên cạnh gắt gao bịt chặt miệng vũ cơ. Một cánh tay kia lại không thành thật dò xét tìm đến ngực của nàng, hướng tới vật cao vút mượt mà trơn bóng mà nắm lấy. Vũ cơ bị chà đạp thành một mảnh bừa bãi, h* th*n bởi vì động tác của sứ giả quá khích mà máu tươi không ngừng trào ra. Nàng liều mạng giãy giụa, sức lực như thế nào cũng không bằng hai người khỏe mạnh. Hình ảnh như vậy đối với Liên Nhi mới tám tuổi, thật sự mà nói là quá sức tàn ác, nữ hài chịu không nổi k*ch th*ch như vậy, há miệng run rẩy thế nào cũng không thể khép lại được.

Chương 25: Vụ án cưỡng gian nửa đêm canh ba