Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 30: Tần Như Thương hành hung gây án

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Đội ngũ tiếp tục lên đường đi về phía trước, Như Thương đặt thêm một yên trên lưng lạc đà của nàng, để Liên Nhi ở trước người. Hôm nay bão cát so với ngày hôm trước lớn hơn rất nhiều, mọi người phải dùng khăn trùm đầu che kín mặt, thật sự nghiêm túc, mắt rõ ràng cũng bao lại. Dù sao lạc đà cũng tự mình đi, bọn họ che kín chặt chẽ để tránh cát vàng thổi vào trong mắt. Tần Như Thương cũng tự nàng che kín lại hết, chỉ giữ lại ngay mắt một cái khe nhỏ, không phải là nàng sợ cát vàng, chỉ là không muốn để cho nàng quá mức khác thường. Huống chi, bộ dạng này cũng có lợi cho nàng khi quan sát, quan sát người Tây Dạ ở dưới mắt trái có một nốt ruồi tròn, là người nào. Có năm mục tiêu cho nàng lựa chọn, người có chứng bệnh cô độc kia được loại trừ một bên. Nàng cố ý để lạc đà đi nhanh một chút, cố gắng đến gần bên cạnh những người Tây Dạ. Ở dưới cát vàng dài đằng đẳng, muốn xem rõ ràng tướng mạo người đặc biệt là có chút khó khăn, bất quá Như Thương rất tinh mắt, chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ nhận ra được người đó, rồi ghi nhớ ở trong lòng. Đêm đó hạ trại, mọi người xúm lại một chỗ ăn lương khô, nhưng không thấy bóng dáng của Như Thương. Nàng từ lâu đã xác định được mục tiêu, lúc này đang cúi người, dùng tốc độ thật nhanh hướng đỉnh đầu lều vải của người Tây Dạ chạy đi. Cửa trước có người, nàng trực tiếp đi vòng ra phía sau. Vừa vặn trong lúc này, có một nam nhân phía dưới mắt trái có nốt ruồi đang ở trong lều ôm túi nước ngửa mặt uống. Đứng cách ở bên ngoài, Tần Như Thương giơ lên tay phải, năm ngón tay khép lại trực tiếp hướng đến trướng bố (lều làm bằng vải bố) thật dày. Móng tay ngón trỏ nàng rất dài, cũng rất nhọn. Người thấy qua chỉ cho là đồ đẹp mắt, dù sao danh nghĩa cũng là vũ cơ, để móng tay dài cũng không phải là chuyện gì lạ. Nhưng không nghĩ tới, đồ mà người khác cho là đẹp mắt gì đó, đối với Tần Như Thương lại là một vũ khí lợi hại. Chỉ thấy móng tay nàng vuốt nhẹ lên trướng bố, dùng chút lực, lập tức lõm vào nửa tấc. Vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, như đang dùng dao găm cắt một món hàng mỹ nghệ, móng tay của nàng theo trướng bố chậm rãi đi xuống.

Đội ngũ tiếp tục lên đường đi về phía trước, Như Thương đặt thêm một yên trên lưng lạc đà của nàng, để Liên Nhi ở trước người. 

Hôm nay bão cát so với ngày hôm trước lớn hơn rất nhiều, mọi người phải dùng khăn trùm đầu che kín mặt, thật sự nghiêm túc, mắt rõ ràng cũng bao lại. Dù sao lạc đà cũng tự mình đi, bọn họ che kín chặt chẽ để tránh cát vàng thổi vào trong mắt. 

Tần Như Thương cũng tự nàng che kín lại hết, chỉ giữ lại ngay mắt một cái khe nhỏ, không phải là nàng sợ cát vàng, chỉ là không muốn để cho nàng quá mức khác thường. 

Huống chi, bộ dạng này cũng có lợi cho nàng khi quan sát, quan sát người Tây Dạ ở dưới mắt trái có một nốt ruồi tròn, là người nào. 

Có năm mục tiêu cho nàng lựa chọn, người có chứng bệnh cô độc kia được loại trừ một bên. 

Nàng cố ý để lạc đà đi nhanh một chút, cố gắng đến gần bên cạnh những người Tây Dạ. 

Ở dưới cát vàng dài đằng đẳng, muốn xem rõ ràng tướng mạo người đặc biệt là có chút khó khăn, bất quá Như Thương rất tinh mắt, chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ nhận ra được người đó, rồi ghi nhớ ở trong lòng. 

Đêm đó hạ trại, mọi người xúm lại một chỗ ăn lương khô, nhưng không thấy bóng dáng của Như Thương. 

Nàng từ lâu đã xác định được mục tiêu, lúc này đang cúi người, dùng tốc độ thật nhanh hướng đỉnh đầu lều vải của người Tây Dạ chạy đi. 

Cửa trước có người, nàng trực tiếp đi vòng ra phía sau. 

Vừa vặn trong lúc này, có một nam nhân phía dưới mắt trái có nốt ruồi đang ở trong lều ôm túi nước ngửa mặt uống. 

Đứng cách ở bên ngoài, Tần Như Thương giơ lên tay phải, năm ngón tay khép lại trực tiếp hướng đến trướng bố (lều làm bằng vải bố) thật dày. 

Móng tay ngón trỏ nàng rất dài, cũng rất nhọn. Người thấy qua chỉ cho là đồ đẹp mắt, dù sao danh nghĩa cũng là vũ cơ, để móng tay dài cũng không phải là chuyện gì lạ. 

Nhưng không nghĩ tới, đồ mà người khác cho là đẹp mắt gì đó, đối với Tần Như Thương lại là một vũ khí lợi hại. 

Chỉ thấy móng tay nàng vuốt nhẹ lên trướng bố, dùng chút lực, lập tức lõm vào nửa tấc. 

Vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, như đang dùng dao găm cắt một món hàng mỹ nghệ, móng tay của nàng theo trướng bố chậm rãi đi xuống.

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Đội ngũ tiếp tục lên đường đi về phía trước, Như Thương đặt thêm một yên trên lưng lạc đà của nàng, để Liên Nhi ở trước người. Hôm nay bão cát so với ngày hôm trước lớn hơn rất nhiều, mọi người phải dùng khăn trùm đầu che kín mặt, thật sự nghiêm túc, mắt rõ ràng cũng bao lại. Dù sao lạc đà cũng tự mình đi, bọn họ che kín chặt chẽ để tránh cát vàng thổi vào trong mắt. Tần Như Thương cũng tự nàng che kín lại hết, chỉ giữ lại ngay mắt một cái khe nhỏ, không phải là nàng sợ cát vàng, chỉ là không muốn để cho nàng quá mức khác thường. Huống chi, bộ dạng này cũng có lợi cho nàng khi quan sát, quan sát người Tây Dạ ở dưới mắt trái có một nốt ruồi tròn, là người nào. Có năm mục tiêu cho nàng lựa chọn, người có chứng bệnh cô độc kia được loại trừ một bên. Nàng cố ý để lạc đà đi nhanh một chút, cố gắng đến gần bên cạnh những người Tây Dạ. Ở dưới cát vàng dài đằng đẳng, muốn xem rõ ràng tướng mạo người đặc biệt là có chút khó khăn, bất quá Như Thương rất tinh mắt, chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ nhận ra được người đó, rồi ghi nhớ ở trong lòng. Đêm đó hạ trại, mọi người xúm lại một chỗ ăn lương khô, nhưng không thấy bóng dáng của Như Thương. Nàng từ lâu đã xác định được mục tiêu, lúc này đang cúi người, dùng tốc độ thật nhanh hướng đỉnh đầu lều vải của người Tây Dạ chạy đi. Cửa trước có người, nàng trực tiếp đi vòng ra phía sau. Vừa vặn trong lúc này, có một nam nhân phía dưới mắt trái có nốt ruồi đang ở trong lều ôm túi nước ngửa mặt uống. Đứng cách ở bên ngoài, Tần Như Thương giơ lên tay phải, năm ngón tay khép lại trực tiếp hướng đến trướng bố (lều làm bằng vải bố) thật dày. Móng tay ngón trỏ nàng rất dài, cũng rất nhọn. Người thấy qua chỉ cho là đồ đẹp mắt, dù sao danh nghĩa cũng là vũ cơ, để móng tay dài cũng không phải là chuyện gì lạ. Nhưng không nghĩ tới, đồ mà người khác cho là đẹp mắt gì đó, đối với Tần Như Thương lại là một vũ khí lợi hại. Chỉ thấy móng tay nàng vuốt nhẹ lên trướng bố, dùng chút lực, lập tức lõm vào nửa tấc. Vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, như đang dùng dao găm cắt một món hàng mỹ nghệ, móng tay của nàng theo trướng bố chậm rãi đi xuống.

Chương 30: Tần Như Thương hành hung gây án