Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 32: Không trung bay tới hai cái huyết nhãn
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Ra khỏi lều vải, trước tiên nàng cúi người xuống, xem xét hai tròng mắt rồi nhét vào trong tay áo, lại chà hai tay xuống dưới mặt cát vàng, sau đó cứ như vậy trực tiếp nhanh chóng đi về phía trước. Những thứ kia còn chưa kịp đọng lại, vết máu đã bị đất cát ma sát từ từ không còn một mảnh, mà nàng từ lâu đã đi cách xa khỏi lều vải của người gặp chuyện không may kia hơn mười mấy thước. Tiếng kêu thảm thiết vẫn đang tiếp tục, hơn nữa âm thanh kia thật giống như cát bay đêm nay, càng ngày càng dữ dội. Nàng hừ nhẹ, sau đó đứng lên, đi về phía đám người cách đó không xa, nghiêng về phương hướng bên cạnh dùng sức vung tay một cái, hai con ngươi như hai hòn đá bị vứt ra ngoài. Mọi người vây quanh ở một chỗ, chính là đang kỳ quái tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết như vậy truyền đến, đột nhiên có một vật khác thường từ không trung rơi xuống, mọi người lần mò tìm kiếm, sờ tới sờ lui thứ kiếm được sau đó đưa lên trước mắt, nhưng bỗng nhiên lại thét lên một tiếng sợ hãi"A!" Sau đó giống như là nhặt được vật gì phỏng tay, lập tức hất bỏ đi. Người tiếp theo bước tới nhặt lên cũng là dẫm lên vết xe đổ, từng người một ai nấy đều thất kinh, người thông minh cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thì ra là có người bị mù hai mắt. Mà bây giờ là tròng mắt bị móc ra toàn bộ. Tần Như Thương lặng lẽ đi đến bên cạnh mọi người, cũng không có ai để ý là tại sao giờ nàng mới tới hoặc là vừa rồi có ở đây hay không, mọi người đang hoảng sợ khi nhìn thấy có mấy tên tướng sĩ Tây Dạ chạy về phía bên này, trong số đó có hai người vung đao lên, chỉ thẳng vào đội múa, hét lớn: "Nói! Là ai làm! Là ai khoét hai mắt của đại nhân!" Mọi người thất kinh, rối rít lắc đầu, bày tỏ chuyện này cũng không phải bọn họ làm. Có người bạo gan đứng ra nói một câu: "Có phải ma quỷ trong sa mạc này lộng hành hay không? Quỷ chuyên môn khoét tròng mắt người à? Ngày hôm qua là Liên Nhi, hôm nay là đại nhân các ngươi..." "Nói bậy bạ gì đó!" Lại có người quát tới đây: "Ngẩng đầu ba thước có thần linh, ai dám ở chỗ này giả thần giả quỷ, lão tử chém đầu của các ngươi!"
Ra khỏi lều vải, trước tiên nàng cúi người xuống, xem xét hai tròng mắt rồi nhét vào trong tay áo, lại chà hai tay xuống dưới mặt cát vàng, sau đó cứ như vậy trực tiếp nhanh chóng đi về phía trước.
Những thứ kia còn chưa kịp đọng lại, vết máu đã bị đất cát ma sát từ từ không còn một mảnh, mà nàng từ lâu đã đi cách xa khỏi lều vải của người gặp chuyện không may kia hơn mười mấy thước.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn đang tiếp tục, hơn nữa âm thanh kia thật giống như cát bay đêm nay, càng ngày càng dữ dội.
Nàng hừ nhẹ, sau đó đứng lên, đi về phía đám người cách đó không xa, nghiêng về phương hướng bên cạnh dùng sức vung tay một cái, hai con ngươi như hai hòn đá bị vứt ra ngoài.
Mọi người vây quanh ở một chỗ, chính là đang kỳ quái tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết như vậy truyền đến, đột nhiên có một vật khác thường từ không trung rơi xuống, mọi người lần mò tìm kiếm, sờ tới sờ lui thứ kiếm được sau đó đưa lên trước mắt, nhưng bỗng nhiên lại thét lên một tiếng sợ hãi
"A!"
Sau đó giống như là nhặt được vật gì phỏng tay, lập tức hất bỏ đi.
Người tiếp theo bước tới nhặt lên cũng là dẫm lên vết xe đổ, từng người một ai nấy đều thất kinh, người thông minh cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thì ra là có người bị mù hai mắt.
Mà bây giờ là tròng mắt bị móc ra toàn bộ.
Tần Như Thương lặng lẽ đi đến bên cạnh mọi người, cũng không có ai để ý là tại sao giờ nàng mới tới hoặc là vừa rồi có ở đây hay không, mọi người đang hoảng sợ khi nhìn thấy có mấy tên tướng sĩ Tây Dạ chạy về phía bên này, trong số đó có hai người vung đao lên, chỉ thẳng vào đội múa, hét lớn:
"Nói! Là ai làm! Là ai khoét hai mắt của đại nhân!"
Mọi người thất kinh, rối rít lắc đầu, bày tỏ chuyện này cũng không phải bọn họ làm.
Có người bạo gan đứng ra nói một câu:
"Có phải ma quỷ trong sa mạc này lộng hành hay không? Quỷ chuyên môn khoét tròng mắt người à? Ngày hôm qua là Liên Nhi, hôm nay là đại nhân các ngươi..."
"Nói bậy bạ gì đó!" Lại có người quát tới đây: "Ngẩng đầu ba thước có thần linh, ai dám ở chỗ này giả thần giả quỷ, lão tử chém đầu của các ngươi!"
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Ra khỏi lều vải, trước tiên nàng cúi người xuống, xem xét hai tròng mắt rồi nhét vào trong tay áo, lại chà hai tay xuống dưới mặt cát vàng, sau đó cứ như vậy trực tiếp nhanh chóng đi về phía trước. Những thứ kia còn chưa kịp đọng lại, vết máu đã bị đất cát ma sát từ từ không còn một mảnh, mà nàng từ lâu đã đi cách xa khỏi lều vải của người gặp chuyện không may kia hơn mười mấy thước. Tiếng kêu thảm thiết vẫn đang tiếp tục, hơn nữa âm thanh kia thật giống như cát bay đêm nay, càng ngày càng dữ dội. Nàng hừ nhẹ, sau đó đứng lên, đi về phía đám người cách đó không xa, nghiêng về phương hướng bên cạnh dùng sức vung tay một cái, hai con ngươi như hai hòn đá bị vứt ra ngoài. Mọi người vây quanh ở một chỗ, chính là đang kỳ quái tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết như vậy truyền đến, đột nhiên có một vật khác thường từ không trung rơi xuống, mọi người lần mò tìm kiếm, sờ tới sờ lui thứ kiếm được sau đó đưa lên trước mắt, nhưng bỗng nhiên lại thét lên một tiếng sợ hãi"A!" Sau đó giống như là nhặt được vật gì phỏng tay, lập tức hất bỏ đi. Người tiếp theo bước tới nhặt lên cũng là dẫm lên vết xe đổ, từng người một ai nấy đều thất kinh, người thông minh cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thì ra là có người bị mù hai mắt. Mà bây giờ là tròng mắt bị móc ra toàn bộ. Tần Như Thương lặng lẽ đi đến bên cạnh mọi người, cũng không có ai để ý là tại sao giờ nàng mới tới hoặc là vừa rồi có ở đây hay không, mọi người đang hoảng sợ khi nhìn thấy có mấy tên tướng sĩ Tây Dạ chạy về phía bên này, trong số đó có hai người vung đao lên, chỉ thẳng vào đội múa, hét lớn: "Nói! Là ai làm! Là ai khoét hai mắt của đại nhân!" Mọi người thất kinh, rối rít lắc đầu, bày tỏ chuyện này cũng không phải bọn họ làm. Có người bạo gan đứng ra nói một câu: "Có phải ma quỷ trong sa mạc này lộng hành hay không? Quỷ chuyên môn khoét tròng mắt người à? Ngày hôm qua là Liên Nhi, hôm nay là đại nhân các ngươi..." "Nói bậy bạ gì đó!" Lại có người quát tới đây: "Ngẩng đầu ba thước có thần linh, ai dám ở chỗ này giả thần giả quỷ, lão tử chém đầu của các ngươi!"