Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 63: Rắn độc thật to bò lên đài cao

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Vương Cung Tây Dạ tuy là đầm rồng hang hổ (nơi rất nguy hiểm), nhưng nếu nàng đã đi đến đây thì nhất định phải trở ra được! Hiện tại, tất cả mọi người nhìn qua phương hướng đài cao, không phải ngẩng đầu nhìn lên mà là dọc theo cửa ra vào Hoan Hỉ điện, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thứ gì đó, cho tới khi đến gần đài cao, lúc này mới nhìn lên trên một chút. Tần Như Thương nhìn đến thứ từ cửa đại điện đi vào, chính là một con rắn rất to màu vàng óng. Hình dáng của nó to lớn như bắp đùi nam tử khi trưởng thành, liếc mắt nhìn qua suy đoán, dài ít nhất cũng hai mươi mét. Lưỡi nó khè ra giữa miệng, đang di chuyển rất nhanh đến chỗ của nàng. Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là nàng! Tần Như Thương ngồi xổm người xuống, cứng đờ nhìn chằm chằm động vật đang bắt đầu lượn quanh đài cao. Cách đó không xa truyền đến tiếng cười ha ha của Tây Dạ Vương và Vương Hậu, tiếng hôn hít, còn có tiếng ly rượu va chạm. Bọn họ coi tất cả những thứ này như một cuộc vui, dường như để cho rắn nuốt người cũng là một tiết mục trong buổi thọ yến. Lúc này trên đại điện không người nào đi lại, mặc dù rắn kia không có công kích hoặc đến gần những người khác, nhưng mọi người đối với nó vẫn rất kiêng kỵ. Quả thật, nếu có loại vật như vậy xuất hiện ở bên cạnh, nói không sợ đó là không có khả năng. Tuy nhiên, Tần Như Thương nàng không sợ. Nếu muốn nàng đánh nhau với rắn, cho dù kích thước nó to lớn cỡ nào, nàng cũng có thể một tay b*p ch*t nó. Nhưng mà không sợ rắn cũng không có nghĩa không sợ độc. Loại rắn này đầu nó rõ ràng hình tam giác, chỗ khoảng cách hai bên đầu nhọn ước chừng một thước bỗng nhiên thu nhỏ, lại có ánh sáng màu vàng rực rỡ óng ánh. Đây là đặc tính kịch độc rất lớn, nhắc nhở cho Tần Như Thương không thể khinh thường. Nó bò thật sự rất nhanh, lại thêm thân hình vĩ đại, chỉ lượn quanh vài vòng đã đến cách chỗ nàng chừng ba thước. Tần Như Thương theo bản năng nhìn về phía Cô Độc Chứng, nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, đây hoàn toàn là do phản xạ tự nhiên tạo nên hành động.

Vương Cung Tây Dạ tuy là đầm rồng hang hổ (nơi rất nguy hiểm), nhưng nếu nàng đã đi đến đây thì nhất định phải trở ra được! 

Hiện tại, tất cả mọi người nhìn qua phương hướng đài cao, không phải ngẩng đầu nhìn lên mà là dọc theo cửa ra vào Hoan Hỉ điện, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thứ gì đó, cho tới khi đến gần đài cao, lúc này mới nhìn lên trên một chút. 

Tần Như Thương nhìn đến thứ từ cửa đại điện đi vào, chính là một con rắn rất to màu vàng óng. 

Hình dáng của nó to lớn như bắp đùi nam tử khi trưởng thành, liếc mắt nhìn qua suy đoán, dài ít nhất cũng hai mươi mét. 

Lưỡi nó khè ra giữa miệng, đang di chuyển rất nhanh đến chỗ của nàng. 

Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là nàng! 

Tần Như Thương ngồi xổm người xuống, cứng đờ nhìn chằm chằm động vật đang bắt đầu lượn quanh đài cao. 

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười ha ha của Tây Dạ Vương và Vương Hậu, tiếng hôn hít, còn có tiếng ly rượu va chạm. 

Bọn họ coi tất cả những thứ này như một cuộc vui, dường như để cho rắn nuốt người cũng là một tiết mục trong buổi thọ yến. 

Lúc này trên đại điện không người nào đi lại, mặc dù rắn kia không có công kích hoặc đến gần những người khác, nhưng mọi người đối với nó vẫn rất kiêng kỵ. 

Quả thật, nếu có loại vật như vậy xuất hiện ở bên cạnh, nói không sợ đó là không có khả năng. 

Tuy nhiên, Tần Như Thương nàng không sợ. 

Nếu muốn nàng đánh nhau với rắn, cho dù kích thước nó to lớn cỡ nào, nàng cũng có thể một tay b*p ch*t nó. 

Nhưng mà không sợ rắn cũng không có nghĩa không sợ độc. 

Loại rắn này đầu nó rõ ràng hình tam giác, chỗ khoảng cách hai bên đầu nhọn ước chừng một thước bỗng nhiên thu nhỏ, lại có ánh sáng màu vàng rực rỡ óng ánh. 

Đây là đặc tính kịch độc rất lớn, nhắc nhở cho Tần Như Thương không thể khinh thường. 

Nó bò thật sự rất nhanh, lại thêm thân hình vĩ đại, chỉ lượn quanh vài vòng đã đến cách chỗ nàng chừng ba thước. 

Tần Như Thương theo bản năng nhìn về phía Cô Độc Chứng, nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, đây hoàn toàn là do phản xạ tự nhiên tạo nên hành động.

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Vương Cung Tây Dạ tuy là đầm rồng hang hổ (nơi rất nguy hiểm), nhưng nếu nàng đã đi đến đây thì nhất định phải trở ra được! Hiện tại, tất cả mọi người nhìn qua phương hướng đài cao, không phải ngẩng đầu nhìn lên mà là dọc theo cửa ra vào Hoan Hỉ điện, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thứ gì đó, cho tới khi đến gần đài cao, lúc này mới nhìn lên trên một chút. Tần Như Thương nhìn đến thứ từ cửa đại điện đi vào, chính là một con rắn rất to màu vàng óng. Hình dáng của nó to lớn như bắp đùi nam tử khi trưởng thành, liếc mắt nhìn qua suy đoán, dài ít nhất cũng hai mươi mét. Lưỡi nó khè ra giữa miệng, đang di chuyển rất nhanh đến chỗ của nàng. Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là nàng! Tần Như Thương ngồi xổm người xuống, cứng đờ nhìn chằm chằm động vật đang bắt đầu lượn quanh đài cao. Cách đó không xa truyền đến tiếng cười ha ha của Tây Dạ Vương và Vương Hậu, tiếng hôn hít, còn có tiếng ly rượu va chạm. Bọn họ coi tất cả những thứ này như một cuộc vui, dường như để cho rắn nuốt người cũng là một tiết mục trong buổi thọ yến. Lúc này trên đại điện không người nào đi lại, mặc dù rắn kia không có công kích hoặc đến gần những người khác, nhưng mọi người đối với nó vẫn rất kiêng kỵ. Quả thật, nếu có loại vật như vậy xuất hiện ở bên cạnh, nói không sợ đó là không có khả năng. Tuy nhiên, Tần Như Thương nàng không sợ. Nếu muốn nàng đánh nhau với rắn, cho dù kích thước nó to lớn cỡ nào, nàng cũng có thể một tay b*p ch*t nó. Nhưng mà không sợ rắn cũng không có nghĩa không sợ độc. Loại rắn này đầu nó rõ ràng hình tam giác, chỗ khoảng cách hai bên đầu nhọn ước chừng một thước bỗng nhiên thu nhỏ, lại có ánh sáng màu vàng rực rỡ óng ánh. Đây là đặc tính kịch độc rất lớn, nhắc nhở cho Tần Như Thương không thể khinh thường. Nó bò thật sự rất nhanh, lại thêm thân hình vĩ đại, chỉ lượn quanh vài vòng đã đến cách chỗ nàng chừng ba thước. Tần Như Thương theo bản năng nhìn về phía Cô Độc Chứng, nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, đây hoàn toàn là do phản xạ tự nhiên tạo nên hành động.

Chương 63: Rắn độc thật to bò lên đài cao