Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 88: Ngươi nghe! Có người đến đây!
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nói thí dụ như, Cô Độc Chứng rõ ràng có thể rời khỏi Tây Dạ Quốc, vậy tại sao không dứt khoát trở lại Đông Thục đi, còn muốn quay lại đây? Lại nói thí dụ như, vì sao hắn phải ba phen mấy lượt nhằm vào nàng ra tay cứu giúp? Còn nữa, đầu óc hắn không phải là có bệnh? Trong Tháp Trấn Yêu này nguy hiểm như vậy, sao còn nói từ lâu đã muốn đi vào? Như Thương muốn hỏi, vừa định mở miệng, lại nghe được Cô Độc Chứng nói: "Ta chỉ là thấy ngươi mặc y phục màu đỏ, biết được năm nay người cúng tế rắn chính là ngươi, khi đó mới dùng máu cứu ngươi một mạng. Về phần tại sao làm như vậy, ngươi đừng hỏi ta, bởi vì ta cũng không biết." Lời này khiến cho Tần Như Thương buồn bực thôi đi, một câu thực tế "Ta cũng không biết", lại làm nàng không có cách nào tiếp tục đi hỏi nữa. Vì vậy nghĩ muốn đến hỏi hắn tại sao rời đi rồi còn quay trở lại, nhưng phát hiện bước chân của Cô Độc Chứng bất chợt dừng lại. Nàng cũng dừng lại theo, liền nghe được đối phương dùng một loại âm thanh nhẹ đến gần như không nghe được, nói với nàng: "Ngươi nghe! Có người đến đây!" Lời Cô Độc Chứng nói thật có thể thổi phồng bầu không khí, đến nỗi Như Thương theo sát cũng căng thẳng hẳn lên. Hai người ngừng thở, cả hai không hẹn mà cùng điều động tốc độ hô hấp của bản thân xuống mức thấp nhất. Trong lúc nhất thời, còn lại bên trong tòa tháp lâu cũng chỉ có tiếng tim đập. Nhưng không bao lâu, liền nghe được một thứ rất kỳ quái, tiếng động giống như là có người đang ném đá. Âm thanh này là từ phía dưới truyền đến, đúng là ở tầng tháp thứ hai. Cô Độc Chứng cất bước đi lên phía trước, thẳng hướng đến cửa cầu thang. Như Thương cũng đuổi theo, nhưng là xoay người đi ngược lại, hai người duy trì trạng thái lưng tựa lưng. Đây là một cách thức tự bảo vệ bản thân và đồng bạn vào lúc nên tin tưởng lẫn nhau, khi biết ở hiện trường có hơn hai người tồn tại, mỗi người bảo vệ một mặt là biện pháp tốt nhất, để đề phòng kẻ địch bên ngoài, từ sau lưng đánh lén về phía mình tạo thành bất trắc. Cũng như nhau, đối với người cùng hợp tác, cần phải đòi hỏi mức độ trung thành rất cao, nếu như đối phương hoàn toàn không có khả năng hỗ trợ lẫn nhau, sẽ dẫn đến bản thân một đả kích lấy mạng.
Nói thí dụ như, Cô Độc Chứng rõ ràng có thể rời khỏi Tây Dạ Quốc, vậy tại sao không dứt khoát trở lại Đông Thục đi, còn muốn quay lại đây?
Lại nói thí dụ như, vì sao hắn phải ba phen mấy lượt nhằm vào nàng ra tay cứu giúp?
Còn nữa, đầu óc hắn không phải là có bệnh? Trong Tháp Trấn Yêu này nguy hiểm như vậy, sao còn nói từ lâu đã muốn đi vào?
Như Thương muốn hỏi, vừa định mở miệng, lại nghe được Cô Độc Chứng nói:
"Ta chỉ là thấy ngươi mặc y phục màu đỏ, biết được năm nay người cúng tế rắn chính là ngươi, khi đó mới dùng máu cứu ngươi một mạng. Về phần tại sao làm như vậy, ngươi đừng hỏi ta, bởi vì ta cũng không biết."
Lời này khiến cho Tần Như Thương buồn bực thôi đi, một câu thực tế "Ta cũng không biết", lại làm nàng không có cách nào tiếp tục đi hỏi nữa.
Vì vậy nghĩ muốn đến hỏi hắn tại sao rời đi rồi còn quay trở lại, nhưng phát hiện bước chân của Cô Độc Chứng bất chợt dừng lại.
Nàng cũng dừng lại theo, liền nghe được đối phương dùng một loại âm thanh nhẹ đến gần như không nghe được, nói với nàng:
"Ngươi nghe! Có người đến đây!"
Lời Cô Độc Chứng nói thật có thể thổi phồng bầu không khí, đến nỗi Như Thương theo sát cũng căng thẳng hẳn lên.
Hai người ngừng thở, cả hai không hẹn mà cùng điều động tốc độ hô hấp của bản thân xuống mức thấp nhất.
Trong lúc nhất thời, còn lại bên trong tòa tháp lâu cũng chỉ có tiếng tim đập.
Nhưng không bao lâu, liền nghe được một thứ rất kỳ quái, tiếng động giống như là có người đang ném đá.
Âm thanh này là từ phía dưới truyền đến, đúng là ở tầng tháp thứ hai.
Cô Độc Chứng cất bước đi lên phía trước, thẳng hướng đến cửa cầu thang.
Như Thương cũng đuổi theo, nhưng là xoay người đi ngược lại, hai người duy trì trạng thái lưng tựa lưng.
Đây là một cách thức tự bảo vệ bản thân và đồng bạn vào lúc nên tin tưởng lẫn nhau, khi biết ở hiện trường có hơn hai người tồn tại, mỗi người bảo vệ một mặt là biện pháp tốt nhất, để đề phòng kẻ địch bên ngoài, từ sau lưng đánh lén về phía mình tạo thành bất trắc.
Cũng như nhau, đối với người cùng hợp tác, cần phải đòi hỏi mức độ trung thành rất cao, nếu như đối phương hoàn toàn không có khả năng hỗ trợ lẫn nhau, sẽ dẫn đến bản thân một đả kích lấy mạng.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nói thí dụ như, Cô Độc Chứng rõ ràng có thể rời khỏi Tây Dạ Quốc, vậy tại sao không dứt khoát trở lại Đông Thục đi, còn muốn quay lại đây? Lại nói thí dụ như, vì sao hắn phải ba phen mấy lượt nhằm vào nàng ra tay cứu giúp? Còn nữa, đầu óc hắn không phải là có bệnh? Trong Tháp Trấn Yêu này nguy hiểm như vậy, sao còn nói từ lâu đã muốn đi vào? Như Thương muốn hỏi, vừa định mở miệng, lại nghe được Cô Độc Chứng nói: "Ta chỉ là thấy ngươi mặc y phục màu đỏ, biết được năm nay người cúng tế rắn chính là ngươi, khi đó mới dùng máu cứu ngươi một mạng. Về phần tại sao làm như vậy, ngươi đừng hỏi ta, bởi vì ta cũng không biết." Lời này khiến cho Tần Như Thương buồn bực thôi đi, một câu thực tế "Ta cũng không biết", lại làm nàng không có cách nào tiếp tục đi hỏi nữa. Vì vậy nghĩ muốn đến hỏi hắn tại sao rời đi rồi còn quay trở lại, nhưng phát hiện bước chân của Cô Độc Chứng bất chợt dừng lại. Nàng cũng dừng lại theo, liền nghe được đối phương dùng một loại âm thanh nhẹ đến gần như không nghe được, nói với nàng: "Ngươi nghe! Có người đến đây!" Lời Cô Độc Chứng nói thật có thể thổi phồng bầu không khí, đến nỗi Như Thương theo sát cũng căng thẳng hẳn lên. Hai người ngừng thở, cả hai không hẹn mà cùng điều động tốc độ hô hấp của bản thân xuống mức thấp nhất. Trong lúc nhất thời, còn lại bên trong tòa tháp lâu cũng chỉ có tiếng tim đập. Nhưng không bao lâu, liền nghe được một thứ rất kỳ quái, tiếng động giống như là có người đang ném đá. Âm thanh này là từ phía dưới truyền đến, đúng là ở tầng tháp thứ hai. Cô Độc Chứng cất bước đi lên phía trước, thẳng hướng đến cửa cầu thang. Như Thương cũng đuổi theo, nhưng là xoay người đi ngược lại, hai người duy trì trạng thái lưng tựa lưng. Đây là một cách thức tự bảo vệ bản thân và đồng bạn vào lúc nên tin tưởng lẫn nhau, khi biết ở hiện trường có hơn hai người tồn tại, mỗi người bảo vệ một mặt là biện pháp tốt nhất, để đề phòng kẻ địch bên ngoài, từ sau lưng đánh lén về phía mình tạo thành bất trắc. Cũng như nhau, đối với người cùng hợp tác, cần phải đòi hỏi mức độ trung thành rất cao, nếu như đối phương hoàn toàn không có khả năng hỗ trợ lẫn nhau, sẽ dẫn đến bản thân một đả kích lấy mạng.