Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 108: Cô Độc Chứng bảo hộ
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… "Đã lựa chọn đồng hành, cần phải tin tưởng lẫn nhau. Cho dù ngươi không tin tưởng được nhưng ít ra cũng phải hiểu rõ tôn trọng. Ta không cho phép có người thương tổn đồng bạn của ta, khi ngươi tổn thương nàng ta sẽ nói vậy, khi người khác thương tổn ngươi cũng giống như thế." Tần Như Thương không biết nói như vậy có thể khiến cho hài tử sinh ra mấy phần cảm động, nhưng ít ra nàng thấy rất dễ chịu, nhưng vẫn có nho nhỏ uất ức. Nàng đúng là may mắn, trước kia gặp được Tiêu Phương, nay gặp được Cô Độc Chứng. Từng bước từng bước đều có quý nhân cứu giúp, cuộc sống thật ra vô cùng tốt đẹp. "Không việc gì, là do ta không nói rõ ràng trước." Nàng chủ động lên tiếng, rồi nói với quỷ hài tử: "Ta chỉ là muốn nhìn xem miệng vết thương ngươi có nặng lắm không? Ta nhớ ban nãy đánh nhau móng tay c*m v** trong xương, sợ là trên đường đi có chút phiền phức." Hài tử sửng sốt một hồi lâu không lên tiếng, đợi đến khi Như Thương không còn kiên nhẫn, thì nghe được hắn dùng âm thanh rất thấp nói một câu: "Đa tạ." Bọn họ không biết một câu đa tạ này là hướng về Tần Như Thương nói, hay là Cô Độc Chứng hoặc là cùng nói với hai người bọn họ. Nhưng khi hắn nói ra hai chữ này đã không còn cái loại khí thế giương cung bạt kiếm, mà hoàn toàn nhã nhặn đi rất nhiều. Điều này khiến cho Như Thương không thể không khen ngợi tác phong của Cô Độc Chứng! Không thích nói chuyện với người, một khi đã nói, thật đúng là câu nào câu này đều khiến người ta khâm phục! "Lên tầng trên đi, nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài!" Cô Độc Chứng trầm giọng an bài, sau đó bước qua đỡ Như Thương. Nàng chỉ mượn lực đối phương đứng lên, khăng khăng không muốn cho người đỡ đi. Tần Như Thương nàng không phải là loại tiểu thư nhà giàu được nuông chiều gì đó, nàng đã từng bị người cắm một cây dao gâm, lệch bên tim một centimet, mà vẫn ngoan cố dựa vào ý chí kiên cường thành công tránh thoát truy kích, trốn chạy đến nơi an toàn. Được người nâng đi đó không phải là tác phong của nàng, nếu phải như vậy, nàng sẽ tình nguyện để Cô Độc Chứng đánh cho một quyền ngất xỉu sau đó khiêng đi. _________________
"Đã lựa chọn đồng hành, cần phải tin tưởng lẫn nhau. Cho dù ngươi không tin tưởng được nhưng ít ra cũng phải hiểu rõ tôn trọng. Ta không cho phép có người thương tổn đồng bạn của ta, khi ngươi tổn thương nàng ta sẽ nói vậy, khi người khác thương tổn ngươi cũng giống như thế."
Tần Như Thương không biết nói như vậy có thể khiến cho hài tử sinh ra mấy phần cảm động, nhưng ít ra nàng thấy rất dễ chịu, nhưng vẫn có nho nhỏ uất ức.
Nàng đúng là may mắn, trước kia gặp được Tiêu Phương, nay gặp được Cô Độc Chứng. Từng bước từng bước đều có quý nhân cứu giúp, cuộc sống thật ra vô cùng tốt đẹp.
"Không việc gì, là do ta không nói rõ ràng trước." Nàng chủ động lên tiếng, rồi nói với quỷ hài tử: "Ta chỉ là muốn nhìn xem miệng vết thương ngươi có nặng lắm không? Ta nhớ ban nãy đánh nhau móng tay c*m v** trong xương, sợ là trên đường đi có chút phiền phức."
Hài tử sửng sốt một hồi lâu không lên tiếng, đợi đến khi Như Thương không còn kiên nhẫn, thì nghe được hắn dùng âm thanh rất thấp nói một câu:
"Đa tạ."
Bọn họ không biết một câu đa tạ này là hướng về Tần Như Thương nói, hay là Cô Độc Chứng hoặc là cùng nói với hai người bọn họ. Nhưng khi hắn nói ra hai chữ này đã không còn cái loại khí thế giương cung bạt kiếm, mà hoàn toàn nhã nhặn đi rất nhiều.
Điều này khiến cho Như Thương không thể không khen ngợi tác phong của Cô Độc Chứng! Không thích nói chuyện với người, một khi đã nói, thật đúng là câu nào câu này đều khiến người ta khâm phục!
"Lên tầng trên đi, nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài!" Cô Độc Chứng trầm giọng an bài, sau đó bước qua đỡ Như Thương. Nàng chỉ mượn lực đối phương đứng lên, khăng khăng không muốn cho người đỡ đi.
Tần Như Thương nàng không phải là loại tiểu thư nhà giàu được nuông chiều gì đó, nàng đã từng bị người cắm một cây dao gâm, lệch bên tim một centimet, mà vẫn ngoan cố dựa vào ý chí kiên cường thành công tránh thoát truy kích, trốn chạy đến nơi an toàn.
Được người nâng đi đó không phải là tác phong của nàng, nếu phải như vậy, nàng sẽ tình nguyện để Cô Độc Chứng đánh cho một quyền ngất xỉu sau đó khiêng đi.
_________________
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… "Đã lựa chọn đồng hành, cần phải tin tưởng lẫn nhau. Cho dù ngươi không tin tưởng được nhưng ít ra cũng phải hiểu rõ tôn trọng. Ta không cho phép có người thương tổn đồng bạn của ta, khi ngươi tổn thương nàng ta sẽ nói vậy, khi người khác thương tổn ngươi cũng giống như thế." Tần Như Thương không biết nói như vậy có thể khiến cho hài tử sinh ra mấy phần cảm động, nhưng ít ra nàng thấy rất dễ chịu, nhưng vẫn có nho nhỏ uất ức. Nàng đúng là may mắn, trước kia gặp được Tiêu Phương, nay gặp được Cô Độc Chứng. Từng bước từng bước đều có quý nhân cứu giúp, cuộc sống thật ra vô cùng tốt đẹp. "Không việc gì, là do ta không nói rõ ràng trước." Nàng chủ động lên tiếng, rồi nói với quỷ hài tử: "Ta chỉ là muốn nhìn xem miệng vết thương ngươi có nặng lắm không? Ta nhớ ban nãy đánh nhau móng tay c*m v** trong xương, sợ là trên đường đi có chút phiền phức." Hài tử sửng sốt một hồi lâu không lên tiếng, đợi đến khi Như Thương không còn kiên nhẫn, thì nghe được hắn dùng âm thanh rất thấp nói một câu: "Đa tạ." Bọn họ không biết một câu đa tạ này là hướng về Tần Như Thương nói, hay là Cô Độc Chứng hoặc là cùng nói với hai người bọn họ. Nhưng khi hắn nói ra hai chữ này đã không còn cái loại khí thế giương cung bạt kiếm, mà hoàn toàn nhã nhặn đi rất nhiều. Điều này khiến cho Như Thương không thể không khen ngợi tác phong của Cô Độc Chứng! Không thích nói chuyện với người, một khi đã nói, thật đúng là câu nào câu này đều khiến người ta khâm phục! "Lên tầng trên đi, nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài!" Cô Độc Chứng trầm giọng an bài, sau đó bước qua đỡ Như Thương. Nàng chỉ mượn lực đối phương đứng lên, khăng khăng không muốn cho người đỡ đi. Tần Như Thương nàng không phải là loại tiểu thư nhà giàu được nuông chiều gì đó, nàng đã từng bị người cắm một cây dao gâm, lệch bên tim một centimet, mà vẫn ngoan cố dựa vào ý chí kiên cường thành công tránh thoát truy kích, trốn chạy đến nơi an toàn. Được người nâng đi đó không phải là tác phong của nàng, nếu phải như vậy, nàng sẽ tình nguyện để Cô Độc Chứng đánh cho một quyền ngất xỉu sau đó khiêng đi. _________________