Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 117: Cô Độc Chứng mất trí nhớ

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… "Trước khi đi ra ngoài, ta còn có chuyện muốn xác định lại." Là Cô Độc Chứng lên tiếng, thật ngoài ý muốn, trong lời nói còn mang theo một chút do dự. Tần Như Thương kinh ngạc quay đầu, khi nhìn qua lại thấy trong ánh mắt thận trọng của hắn có chút mê mang. "Chuyện gì?" Nàng mở miệng hỏi. Cô Độc Chứng cũng nhìn về phía nàng, rất nghiêm túc nói: "Rời khỏi Tây Dạ, chúng ta đi đâu?" Như Thương sửng sốt, theo bản năng lời nói liền lao ra khỏi miệng: "Đương nhiên là đi Đông Thục!" Thế nhưng lời này cũng không có gợi lên sự đồng tình của Cô Độc Chứng, ngược lại khiến cho nghi hoặc của hắn càng nhiều hơn. "Đông Thục là nơi nào? Chính là quốc gia bên ngoài sa mạc sao? Tại sao phải đi nơi đó?" Những câu hỏi liên tiếp khiến cho Như Thương phát lạnh từng cơn, nàng nhìn về phía Cô Độc Chứng, người mà bị bắt đến Tây Dạ "Đông Thục thái tử", trước mắt đủ loại dấu hiệu đều cho thấy rõ ràng Cô Độc Chứng chính cái người thái tử kia, nhưng vì sao hắn lại nói mình không biết Đông Thục? Nga! Đúng rồi, Như Thương hình như đã sáng tỏ. Trước đây hắn có kể qua, chỉ biết bản thân ngủ một giấc, khi tỉnh lại người đã được vớt ra ngoài từ trong bồn thuốc, sau đó móng tay đều bị đen... Hài tử năm tuổi phải trải qua khó khăn lớn như vậy, quên mất một số chuyện cũng là lẽ đương nhiên. Nàng nhớ lại, trước kia nói đến thân thế Cô Độc Chứng, thì phản ứng của hắn có chút đặc biệt. Đột nhiên biết được bản thân không nhớ gì, rồi lại thấy những việc đó với bản thân có liên quan, quả thật hơi khó chấp nhận. Nếu đúng là đã quên, nàng cũng không khó giải thích vì sao Cô Độc Chứng có cơ hội rời khỏi Tây Dạ, nhưng lại không đi. Hắn không nhớ được thân thế của mình, như vậy ngoại trừ từ nhỏ đã ở Tây Dạ, sợ cũng không có nơi khác để đi. Có lẽ hắn chỉ là nhất thời hiếu kỳ muốn đi ra nhìn xem một chút, nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là phải trở lại nơi được gọi là nhà. "Ngươi từng nói qua ta là thái tử Đông Thục, lời này là thật, hay chỉ tùy tiện nói mà thôi?" Cô Độc Chứng nghĩ đến lời nói ban nãy, vì thế muốn hỏi lại nàng. 

"Trước khi đi ra ngoài, ta còn có chuyện muốn xác định lại." Là Cô Độc Chứng lên tiếng, thật ngoài ý muốn, trong lời nói còn mang theo một chút do dự. 

Tần Như Thương kinh ngạc quay đầu, khi nhìn qua lại thấy trong ánh mắt thận trọng của hắn có chút mê mang. 

"Chuyện gì?" Nàng mở miệng hỏi. 

Cô Độc Chứng cũng nhìn về phía nàng, rất nghiêm túc nói: 

"Rời khỏi Tây Dạ, chúng ta đi đâu?" 

Như Thương sửng sốt, theo bản năng lời nói liền lao ra khỏi miệng: 

"Đương nhiên là đi Đông Thục!" 

Thế nhưng lời này cũng không có gợi lên sự đồng tình của Cô Độc Chứng, ngược lại khiến cho nghi hoặc của hắn càng nhiều hơn. 

"Đông Thục là nơi nào? Chính là quốc gia bên ngoài sa mạc sao? Tại sao phải đi nơi đó?" 

Những câu hỏi liên tiếp khiến cho Như Thương phát lạnh từng cơn, nàng nhìn về phía Cô Độc Chứng, người mà bị bắt đến Tây Dạ "Đông Thục thái tử", trước mắt đủ loại dấu hiệu đều cho thấy rõ ràng Cô Độc Chứng chính cái người thái tử kia, nhưng vì sao hắn lại nói mình không biết Đông Thục? 

Nga! Đúng rồi, Như Thương hình như đã sáng tỏ. 

Trước đây hắn có kể qua, chỉ biết bản thân ngủ một giấc, khi tỉnh lại người đã được vớt ra ngoài từ trong bồn thuốc, sau đó móng tay đều bị đen... 

Hài tử năm tuổi phải trải qua khó khăn lớn như vậy, quên mất một số chuyện cũng là lẽ đương nhiên. Nàng nhớ lại, trước kia nói đến thân thế Cô Độc Chứng, thì phản ứng của hắn có chút đặc biệt. 

Đột nhiên biết được bản thân không nhớ gì, rồi lại thấy những việc đó với bản thân có liên quan, quả thật hơi khó chấp nhận. Nếu đúng là đã quên, nàng cũng không khó giải thích vì sao Cô Độc Chứng có cơ hội rời khỏi Tây Dạ, nhưng lại không đi. 

Hắn không nhớ được thân thế của mình, như vậy ngoại trừ từ nhỏ đã ở Tây Dạ, sợ cũng không có nơi khác để đi. Có lẽ hắn chỉ là nhất thời hiếu kỳ muốn đi ra nhìn xem một chút, nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là phải trở lại nơi được gọi là nhà. 

"Ngươi từng nói qua ta là thái tử Đông Thục, lời này là thật, hay chỉ tùy tiện nói mà thôi?" Cô Độc Chứng nghĩ đến lời nói ban nãy, vì thế muốn hỏi lại nàng. 

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… "Trước khi đi ra ngoài, ta còn có chuyện muốn xác định lại." Là Cô Độc Chứng lên tiếng, thật ngoài ý muốn, trong lời nói còn mang theo một chút do dự. Tần Như Thương kinh ngạc quay đầu, khi nhìn qua lại thấy trong ánh mắt thận trọng của hắn có chút mê mang. "Chuyện gì?" Nàng mở miệng hỏi. Cô Độc Chứng cũng nhìn về phía nàng, rất nghiêm túc nói: "Rời khỏi Tây Dạ, chúng ta đi đâu?" Như Thương sửng sốt, theo bản năng lời nói liền lao ra khỏi miệng: "Đương nhiên là đi Đông Thục!" Thế nhưng lời này cũng không có gợi lên sự đồng tình của Cô Độc Chứng, ngược lại khiến cho nghi hoặc của hắn càng nhiều hơn. "Đông Thục là nơi nào? Chính là quốc gia bên ngoài sa mạc sao? Tại sao phải đi nơi đó?" Những câu hỏi liên tiếp khiến cho Như Thương phát lạnh từng cơn, nàng nhìn về phía Cô Độc Chứng, người mà bị bắt đến Tây Dạ "Đông Thục thái tử", trước mắt đủ loại dấu hiệu đều cho thấy rõ ràng Cô Độc Chứng chính cái người thái tử kia, nhưng vì sao hắn lại nói mình không biết Đông Thục? Nga! Đúng rồi, Như Thương hình như đã sáng tỏ. Trước đây hắn có kể qua, chỉ biết bản thân ngủ một giấc, khi tỉnh lại người đã được vớt ra ngoài từ trong bồn thuốc, sau đó móng tay đều bị đen... Hài tử năm tuổi phải trải qua khó khăn lớn như vậy, quên mất một số chuyện cũng là lẽ đương nhiên. Nàng nhớ lại, trước kia nói đến thân thế Cô Độc Chứng, thì phản ứng của hắn có chút đặc biệt. Đột nhiên biết được bản thân không nhớ gì, rồi lại thấy những việc đó với bản thân có liên quan, quả thật hơi khó chấp nhận. Nếu đúng là đã quên, nàng cũng không khó giải thích vì sao Cô Độc Chứng có cơ hội rời khỏi Tây Dạ, nhưng lại không đi. Hắn không nhớ được thân thế của mình, như vậy ngoại trừ từ nhỏ đã ở Tây Dạ, sợ cũng không có nơi khác để đi. Có lẽ hắn chỉ là nhất thời hiếu kỳ muốn đi ra nhìn xem một chút, nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là phải trở lại nơi được gọi là nhà. "Ngươi từng nói qua ta là thái tử Đông Thục, lời này là thật, hay chỉ tùy tiện nói mà thôi?" Cô Độc Chứng nghĩ đến lời nói ban nãy, vì thế muốn hỏi lại nàng. 

Chương 117: Cô Độc Chứng mất trí nhớ