Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 145: Người thương tâm, ngay cả đi cũng không lưu lại dấu ch

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Không cùng bất luận kẻ nào nói lời tạm biệt, giống như chuyến đi Tây Dạ nguy hiểm này, từ trước tới nay cũng chưa từng có sự xuất hiện của hắn.Tiêu Phương cứ như vậy từng bước rời đi, thân hình phóng khoáng tự nhiên giẫm đạp trên đất cát, nhưng không để lại một chút dấu vết nào.Trong lòng Như Thương nhăn nhúm nhói đau, nàng nhớ được Tiêu Phương từng nói qua, người thương tâm đến cực điểm sẽ mất đi hồn phách. Mà người không có hồn phách, cho dù là đi cũng không để lại dấu chân.Hiện tại, hắn đang thương tâm đến cực điểm sao?Trách nàng lòng dạ ngoan độc, liên tiếp đem người bên cạnh đuổi đi.Cho dù một khắc trước đó người ta vẫn còn ở đây giúp đỡ nàng xử lý hành trang, thậm chí khi đến một tòa thành, lúc cần bổ sung lại mấy vị thuốc đều làm rất tốt.Bóng dáng áo trắng quẹo qua một khúc quanh, rồi biến mất không thấy nữa.Lúc này Như Thương mới thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu liền thành công che giấu vẻ mặt uất ức."Đều tốt rồi sao?" Nàng cười nhạt hỏi, nhìn thấy cô độc chứng, lại nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể đóng xe ngựa, thật là lợi hại!"Nàng nói lời này cố ý làm ra vẻ thoải mái, nghe qua không khác gì trước kia nhưng cô độc chứng chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng không có lên tiếng.Như Thương nói chuyện một mình không cảm tháy thú vị, liền quay ngược lại dạy dỗ Quỷ Đồng, đánh xe ngựa nên làm như thế nào.Nhưng mới nói được hai câu, Quỷ Đồng lại mở miệng nói:"Những lời này vừa rồi chủ nhân đã nói qua cho ta, vì sao ngươi còn phải nói lại."Nàng buồn bực, dứt khoát bảo Quỷ Đồng đỡ vào trong xe ngựa, cũng không để ý đến hai người bên ngoài nữa.Trong xe ngựa bởi vì chồng chất không ít dược liệu, đang tản ra nhàn nhạt mùi vị thảo dược.Như Thương cũng không biết nóng nảy ở đâu ra, rốt cuộc đều xốc lên toàn bộ ba mặt rèm treo cửa, lại tiện tay nhặt lên đệm lót dùng sức quạt, ý định là muốn cho mùi vị này mau chóng tiêu tán.Không lâu sau, cô độc chứng cũng lên xe ngựa, ngồi xuống ở vị trí đối diện nàng.Chỉ chừa Quỷ Đồng một chỗ ngồi ở giữa bên ngoài, hai con ngựa vội vàng cấp tốc chạy về phương hướng Thục Đô thành.Lý do để một mình hắn ở lại bên ngoài, thứ nhất là vì thân thể Như Thương không tốt, dù sao cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc._________________

Không cùng bất luận kẻ nào nói lời tạm biệt, giống như chuyến đi Tây Dạ nguy hiểm này, từ trước tới nay cũng chưa từng có sự xuất hiện của hắn.

Tiêu Phương cứ như vậy từng bước rời đi, thân hình phóng khoáng tự nhiên giẫm đạp trên đất cát, nhưng không để lại một chút dấu vết nào.

Trong lòng Như Thương nhăn nhúm nhói đau, nàng nhớ được Tiêu Phương từng nói qua, người thương tâm đến cực điểm sẽ mất đi hồn phách. Mà người không có hồn phách, cho dù là đi cũng không để lại dấu chân.

Hiện tại, hắn đang thương tâm đến cực điểm sao?

Trách nàng lòng dạ ngoan độc, liên tiếp đem người bên cạnh đuổi đi.

Cho dù một khắc trước đó người ta vẫn còn ở đây giúp đỡ nàng xử lý hành trang, thậm chí khi đến một tòa thành, lúc cần bổ sung lại mấy vị thuốc đều làm rất tốt.

Bóng dáng áo trắng quẹo qua một khúc quanh, rồi biến mất không thấy nữa.

Lúc này Như Thương mới thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu liền thành công che giấu vẻ mặt uất ức.

"Đều tốt rồi sao?" Nàng cười nhạt hỏi, nhìn thấy cô độc chứng, lại nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể đóng xe ngựa, thật là lợi hại!"

Nàng nói lời này cố ý làm ra vẻ thoải mái, nghe qua không khác gì trước kia nhưng cô độc chứng chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng không có lên tiếng.

Như Thương nói chuyện một mình không cảm tháy thú vị, liền quay ngược lại dạy dỗ Quỷ Đồng, đánh xe ngựa nên làm như thế nào.

Nhưng mới nói được hai câu, Quỷ Đồng lại mở miệng nói:

"Những lời này vừa rồi chủ nhân đã nói qua cho ta, vì sao ngươi còn phải nói lại."

Nàng buồn bực, dứt khoát bảo Quỷ Đồng đỡ vào trong xe ngựa, cũng không để ý đến hai người bên ngoài nữa.

Trong xe ngựa bởi vì chồng chất không ít dược liệu, đang tản ra nhàn nhạt mùi vị thảo dược.

Như Thương cũng không biết nóng nảy ở đâu ra, rốt cuộc đều xốc lên toàn bộ ba mặt rèm treo cửa, lại tiện tay nhặt lên đệm lót dùng sức quạt, ý định là muốn cho mùi vị này mau chóng tiêu tán.

Không lâu sau, cô độc chứng cũng lên xe ngựa, ngồi xuống ở vị trí đối diện nàng.

Chỉ chừa Quỷ Đồng một chỗ ngồi ở giữa bên ngoài, hai con ngựa vội vàng cấp tốc chạy về phương hướng Thục Đô thành.

Lý do để một mình hắn ở lại bên ngoài, thứ nhất là vì thân thể Như Thương không tốt, dù sao cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc.

_________________

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Không cùng bất luận kẻ nào nói lời tạm biệt, giống như chuyến đi Tây Dạ nguy hiểm này, từ trước tới nay cũng chưa từng có sự xuất hiện của hắn.Tiêu Phương cứ như vậy từng bước rời đi, thân hình phóng khoáng tự nhiên giẫm đạp trên đất cát, nhưng không để lại một chút dấu vết nào.Trong lòng Như Thương nhăn nhúm nhói đau, nàng nhớ được Tiêu Phương từng nói qua, người thương tâm đến cực điểm sẽ mất đi hồn phách. Mà người không có hồn phách, cho dù là đi cũng không để lại dấu chân.Hiện tại, hắn đang thương tâm đến cực điểm sao?Trách nàng lòng dạ ngoan độc, liên tiếp đem người bên cạnh đuổi đi.Cho dù một khắc trước đó người ta vẫn còn ở đây giúp đỡ nàng xử lý hành trang, thậm chí khi đến một tòa thành, lúc cần bổ sung lại mấy vị thuốc đều làm rất tốt.Bóng dáng áo trắng quẹo qua một khúc quanh, rồi biến mất không thấy nữa.Lúc này Như Thương mới thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu liền thành công che giấu vẻ mặt uất ức."Đều tốt rồi sao?" Nàng cười nhạt hỏi, nhìn thấy cô độc chứng, lại nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể đóng xe ngựa, thật là lợi hại!"Nàng nói lời này cố ý làm ra vẻ thoải mái, nghe qua không khác gì trước kia nhưng cô độc chứng chỉ liếc nhìn nàng một cái, cũng không có lên tiếng.Như Thương nói chuyện một mình không cảm tháy thú vị, liền quay ngược lại dạy dỗ Quỷ Đồng, đánh xe ngựa nên làm như thế nào.Nhưng mới nói được hai câu, Quỷ Đồng lại mở miệng nói:"Những lời này vừa rồi chủ nhân đã nói qua cho ta, vì sao ngươi còn phải nói lại."Nàng buồn bực, dứt khoát bảo Quỷ Đồng đỡ vào trong xe ngựa, cũng không để ý đến hai người bên ngoài nữa.Trong xe ngựa bởi vì chồng chất không ít dược liệu, đang tản ra nhàn nhạt mùi vị thảo dược.Như Thương cũng không biết nóng nảy ở đâu ra, rốt cuộc đều xốc lên toàn bộ ba mặt rèm treo cửa, lại tiện tay nhặt lên đệm lót dùng sức quạt, ý định là muốn cho mùi vị này mau chóng tiêu tán.Không lâu sau, cô độc chứng cũng lên xe ngựa, ngồi xuống ở vị trí đối diện nàng.Chỉ chừa Quỷ Đồng một chỗ ngồi ở giữa bên ngoài, hai con ngựa vội vàng cấp tốc chạy về phương hướng Thục Đô thành.Lý do để một mình hắn ở lại bên ngoài, thứ nhất là vì thân thể Như Thương không tốt, dù sao cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc._________________

Chương 145: Người thương tâm, ngay cả đi cũng không lưu lại dấu ch