Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 157: Sợ dung tục làm bẩn thanh nhã

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Hồi còn nhỏ, ông nội nói nàng lệ khí (hơi thở tàn ác) quá nặng, nếu sinh mạng người bên cạnh không đủ kiên định, rất có thể sẽ bị nàng mang đến tai hoạ.Cho nên nàng chưa bao giờ chủ động đến gần người lạ, càng sẽ không chủ động đối xử tốt với bất kỳ người nào, hoặc là phát sinh tình cảm.Kiếp trước đã thế, kiếp này cũng giống như vậy.Tiêu Phương ngoại trừ tính cách và bề ngoài ra, so với chữ "Yếu kém" này thật sự hoàn toàn khác biệt, thậm chí hắn lấy một địch một trăm cũng không tổn hao đến một cọng tóc, người có thể nguyên vẹn trở ra.Đây chính là một phần tao nhã lịch sự, mà Như Thương không đành lòng đi phá hoại.Nàng liều lĩnh tàn nhẫn bỏ mặc Tiêu Phương, chính là không muốn để "th* t*c" của mình làm bẩn "Thanh Nhã" của hắn.Bất kể đối phương vui lòng hay không, dù sao nàng cũng phải tự hiểu được thanh danh.Sinh mạng của lính đặc biệt bất cứ lúc nào cũng có thể cống hiến, cho dù là thay đổi cả thân thể, nàng vẫn luôn không thoát khỏi có liên quan với nguy hiểm đáng sợ.Nếu số mệnh đã định sẵn, cần gì phải làm liên lụy đến một người như Tiêu Phương......Trời lúc này đã tối hẳn, trong thôn không có người, yên tĩnh đến mức gần như ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.May mà còn có ánh trăng chiếu sáng nhân loại, ban đêm nhưng vẫn không tính là quá tối, ít nhất cũng thấy rõ đường đi, để cho Như Thương thấy được Quỷ Đồng ngồi ở trong sân.Đứa nhỏ kia im lặng ngồi trên thềm đá, đưa lưng về phía cửa phòng, đầu thì thỉnh thoảng hơi ngước lên trên, rõ ràng không có ngủ.Nàng bước đi ra ngoài cũng ngồi xuống đất, đến bên cạnh Quỷ Đồng, chủ động vỗ lên bờ vai của hắn, rồi nhẹ giọng nói:"Ngươi có thể đi vào trong phòng mà ngủ!"Quỷ Đồng thấy nàng đi ra, vội vàng đứng lên, sau đó lui về phía sau hai bước, rất cung kính gật gật đầu, coi như là hành lễ.Như Thương lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa, chỉ thấy Quỷ Đồng lắc đầu giống như trống bỏi, rồi sau đó trả lời nàng:"Cảm tạ Như Thương tỷ tỷ, Quỷ Đồng không buồn ngủ.""Làm sao có thể không buồn ngủ!" Như Thương nhẹ nhàng khiển trách: "Tối hôm qua chúng ta đi đường suốt đêm, cũng chưa từng được nghỉ ngơi. Có phải là ngươi sợ làm ta bị thương hay không, cho nên mới không dám vào nhà?"_________________

Hồi còn nhỏ, ông nội nói nàng lệ khí (hơi thở tàn ác) quá nặng, nếu sinh mạng người bên cạnh không đủ kiên định, rất có thể sẽ bị nàng mang đến tai hoạ.

Cho nên nàng chưa bao giờ chủ động đến gần người lạ, càng sẽ không chủ động đối xử tốt với bất kỳ người nào, hoặc là phát sinh tình cảm.

Kiếp trước đã thế, kiếp này cũng giống như vậy.

Tiêu Phương ngoại trừ tính cách và bề ngoài ra, so với chữ "Yếu kém" này thật sự hoàn toàn khác biệt, thậm chí hắn lấy một địch một trăm cũng không tổn hao đến một cọng tóc, người có thể nguyên vẹn trở ra.

Đây chính là một phần tao nhã lịch sự, mà Như Thương không đành lòng đi phá hoại.

Nàng liều lĩnh tàn nhẫn bỏ mặc Tiêu Phương, chính là không muốn để "th* t*c" của mình làm bẩn "Thanh Nhã" của hắn.

Bất kể đối phương vui lòng hay không, dù sao nàng cũng phải tự hiểu được thanh danh.

Sinh mạng của lính đặc biệt bất cứ lúc nào cũng có thể cống hiến, cho dù là thay đổi cả thân thể, nàng vẫn luôn không thoát khỏi có liên quan với nguy hiểm đáng sợ.

Nếu số mệnh đã định sẵn, cần gì phải làm liên lụy đến một người như Tiêu Phương......

Trời lúc này đã tối hẳn, trong thôn không có người, yên tĩnh đến mức gần như ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.

May mà còn có ánh trăng chiếu sáng nhân loại, ban đêm nhưng vẫn không tính là quá tối, ít nhất cũng thấy rõ đường đi, để cho Như Thương thấy được Quỷ Đồng ngồi ở trong sân.

Đứa nhỏ kia im lặng ngồi trên thềm đá, đưa lưng về phía cửa phòng, đầu thì thỉnh thoảng hơi ngước lên trên, rõ ràng không có ngủ.

Nàng bước đi ra ngoài cũng ngồi xuống đất, đến bên cạnh Quỷ Đồng, chủ động vỗ lên bờ vai của hắn, rồi nhẹ giọng nói:

"Ngươi có thể đi vào trong phòng mà ngủ!"

Quỷ Đồng thấy nàng đi ra, vội vàng đứng lên, sau đó lui về phía sau hai bước, rất cung kính gật gật đầu, coi như là hành lễ.

Như Thương lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa, chỉ thấy Quỷ Đồng lắc đầu giống như trống bỏi, rồi sau đó trả lời nàng:

"Cảm tạ Như Thương tỷ tỷ, Quỷ Đồng không buồn ngủ."

"Làm sao có thể không buồn ngủ!" Như Thương nhẹ nhàng khiển trách: "Tối hôm qua chúng ta đi đường suốt đêm, cũng chưa từng được nghỉ ngơi. Có phải là ngươi sợ làm ta bị thương hay không, cho nên mới không dám vào nhà?"

_________________

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Hồi còn nhỏ, ông nội nói nàng lệ khí (hơi thở tàn ác) quá nặng, nếu sinh mạng người bên cạnh không đủ kiên định, rất có thể sẽ bị nàng mang đến tai hoạ.Cho nên nàng chưa bao giờ chủ động đến gần người lạ, càng sẽ không chủ động đối xử tốt với bất kỳ người nào, hoặc là phát sinh tình cảm.Kiếp trước đã thế, kiếp này cũng giống như vậy.Tiêu Phương ngoại trừ tính cách và bề ngoài ra, so với chữ "Yếu kém" này thật sự hoàn toàn khác biệt, thậm chí hắn lấy một địch một trăm cũng không tổn hao đến một cọng tóc, người có thể nguyên vẹn trở ra.Đây chính là một phần tao nhã lịch sự, mà Như Thương không đành lòng đi phá hoại.Nàng liều lĩnh tàn nhẫn bỏ mặc Tiêu Phương, chính là không muốn để "th* t*c" của mình làm bẩn "Thanh Nhã" của hắn.Bất kể đối phương vui lòng hay không, dù sao nàng cũng phải tự hiểu được thanh danh.Sinh mạng của lính đặc biệt bất cứ lúc nào cũng có thể cống hiến, cho dù là thay đổi cả thân thể, nàng vẫn luôn không thoát khỏi có liên quan với nguy hiểm đáng sợ.Nếu số mệnh đã định sẵn, cần gì phải làm liên lụy đến một người như Tiêu Phương......Trời lúc này đã tối hẳn, trong thôn không có người, yên tĩnh đến mức gần như ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.May mà còn có ánh trăng chiếu sáng nhân loại, ban đêm nhưng vẫn không tính là quá tối, ít nhất cũng thấy rõ đường đi, để cho Như Thương thấy được Quỷ Đồng ngồi ở trong sân.Đứa nhỏ kia im lặng ngồi trên thềm đá, đưa lưng về phía cửa phòng, đầu thì thỉnh thoảng hơi ngước lên trên, rõ ràng không có ngủ.Nàng bước đi ra ngoài cũng ngồi xuống đất, đến bên cạnh Quỷ Đồng, chủ động vỗ lên bờ vai của hắn, rồi nhẹ giọng nói:"Ngươi có thể đi vào trong phòng mà ngủ!"Quỷ Đồng thấy nàng đi ra, vội vàng đứng lên, sau đó lui về phía sau hai bước, rất cung kính gật gật đầu, coi như là hành lễ.Như Thương lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa, chỉ thấy Quỷ Đồng lắc đầu giống như trống bỏi, rồi sau đó trả lời nàng:"Cảm tạ Như Thương tỷ tỷ, Quỷ Đồng không buồn ngủ.""Làm sao có thể không buồn ngủ!" Như Thương nhẹ nhàng khiển trách: "Tối hôm qua chúng ta đi đường suốt đêm, cũng chưa từng được nghỉ ngơi. Có phải là ngươi sợ làm ta bị thương hay không, cho nên mới không dám vào nhà?"_________________

Chương 157: Sợ dung tục làm bẩn thanh nhã