Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 160: Sói
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nàng không muốn hỏi lại, đầu chỉ hơi chuyển phương hướng, sau đó đưa tai hướng về phía Tây trong sân nhỏ.Hình như là có tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ, đang từng chút đi đến gần chỗ ở các nàng, âm thanh này vô cùng thứ tự, Như Thương nghe được xuất hiện không phải chỉ một người, nhưng mà nhấc chân hạ xuống đất, rồi lại chỉnh tề giống như một người.Không đúng!Mi tâm nàng vắt lại một chỗ, đem phần suy nghĩ vừa rồi trong lòng loại bỏ.Đến không phải người! Nàng rất khẳng định như vậy, tiếng bước chân vọng lại không phải của người phát ra.Người có thể trọng như vậy, trừ phi có được thân pháp khinh công của Tiêu Phương, nếu không sẽ không nhẹ đến mức độ này. (thể trọng = trọng lượng cơ thể)Còn nếu là triển khinh công, chân cũng sẽ không dùng loại phương thức luân phiên này hạ xuống đất trước.Hơn nữa...... Người tới phải là có bốn chân, vả lại còn rất thấp, tần số hô hấp cũng không giống loài người.Hiện tại Như Thương gần như đã có thể xác định, đến ở bên ngoài thôn tám chín phần mười là dã thú trong rừng rậm.Loại dã thú này chỉ số thông minh phải là rất cao, hiểu được đánh lén, cũng hiểu được bình thường làm thế nào tránh né qua người canh gác.Nàng lại nhìn về phía Quỷ Đồng, chỉ thấy hắn đang làm một vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên nghĩ không ra, là thứ gì đang đến.Như Thương biết hắn chưa từng thấy qua bao nhiêu động vật, trước mắt chỉ có, trừ bỏ Rắn, Lạc Đà cùng Ngựa ra, ở trên đường đi nhìn thấy nhiều nhất cũng là Chim bay và mấy loại Sâu linh tinh.Hiện tại vài thứ kia vẫn còn nằm ở trong bóng tối, nàng nghĩ, nếu như kết quả không đoán sai, thì đúng là Sói.Trong lòng thầm nghĩ phiền toái, Sói rất ít hành động độc lập, cho dù là chỉ một con, các nàng phải làm sao lẩn tránh, nếu như đem Sói g**t ch*t, rất nhanh sẽ có càng nhiều đồng loại đến bao vây tấn công.Nàng đương nhiên không sợ thứ đồ chơi này, nếu như đặt ở ngày trước, những thứ này lấy ra cho nàng luyện tập phản ứng cùng thân thủ vẫn chưa được coi là đủ phân lượng.Nhưng hiện tại không được!Nàng bị trọng thương vẫn đang nỗ lực điều dưỡng, nếu như lúc này cương quyết gắng gượng đối phó với địch, đánh không thắng được là một mặt, coi như là nàng thắng, sợ cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Nàng không muốn hỏi lại, đầu chỉ hơi chuyển phương hướng, sau đó đưa tai hướng về phía Tây trong sân nhỏ.
Hình như là có tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ, đang từng chút đi đến gần chỗ ở các nàng, âm thanh này vô cùng thứ tự, Như Thương nghe được xuất hiện không phải chỉ một người, nhưng mà nhấc chân hạ xuống đất, rồi lại chỉnh tề giống như một người.
Không đúng!
Mi tâm nàng vắt lại một chỗ, đem phần suy nghĩ vừa rồi trong lòng loại bỏ.
Đến không phải người! Nàng rất khẳng định như vậy, tiếng bước chân vọng lại không phải của người phát ra.
Người có thể trọng như vậy, trừ phi có được thân pháp khinh công của Tiêu Phương, nếu không sẽ không nhẹ đến mức độ này. (thể trọng = trọng lượng cơ thể)
Còn nếu là triển khinh công, chân cũng sẽ không dùng loại phương thức luân phiên này hạ xuống đất trước.
Hơn nữa...... Người tới phải là có bốn chân, vả lại còn rất thấp, tần số hô hấp cũng không giống loài người.
Hiện tại Như Thương gần như đã có thể xác định, đến ở bên ngoài thôn tám chín phần mười là dã thú trong rừng rậm.
Loại dã thú này chỉ số thông minh phải là rất cao, hiểu được đánh lén, cũng hiểu được bình thường làm thế nào tránh né qua người canh gác.
Nàng lại nhìn về phía Quỷ Đồng, chỉ thấy hắn đang làm một vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên nghĩ không ra, là thứ gì đang đến.
Như Thương biết hắn chưa từng thấy qua bao nhiêu động vật, trước mắt chỉ có, trừ bỏ Rắn, Lạc Đà cùng Ngựa ra, ở trên đường đi nhìn thấy nhiều nhất cũng là Chim bay và mấy loại Sâu linh tinh.
Hiện tại vài thứ kia vẫn còn nằm ở trong bóng tối, nàng nghĩ, nếu như kết quả không đoán sai, thì đúng là Sói.
Trong lòng thầm nghĩ phiền toái, Sói rất ít hành động độc lập, cho dù là chỉ một con, các nàng phải làm sao lẩn tránh, nếu như đem Sói g**t ch*t, rất nhanh sẽ có càng nhiều đồng loại đến bao vây tấn công.
Nàng đương nhiên không sợ thứ đồ chơi này, nếu như đặt ở ngày trước, những thứ này lấy ra cho nàng luyện tập phản ứng cùng thân thủ vẫn chưa được coi là đủ phân lượng.
Nhưng hiện tại không được!
Nàng bị trọng thương vẫn đang nỗ lực điều dưỡng, nếu như lúc này cương quyết gắng gượng đối phó với địch, đánh không thắng được là một mặt, coi như là nàng thắng, sợ cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nàng không muốn hỏi lại, đầu chỉ hơi chuyển phương hướng, sau đó đưa tai hướng về phía Tây trong sân nhỏ.Hình như là có tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ, đang từng chút đi đến gần chỗ ở các nàng, âm thanh này vô cùng thứ tự, Như Thương nghe được xuất hiện không phải chỉ một người, nhưng mà nhấc chân hạ xuống đất, rồi lại chỉnh tề giống như một người.Không đúng!Mi tâm nàng vắt lại một chỗ, đem phần suy nghĩ vừa rồi trong lòng loại bỏ.Đến không phải người! Nàng rất khẳng định như vậy, tiếng bước chân vọng lại không phải của người phát ra.Người có thể trọng như vậy, trừ phi có được thân pháp khinh công của Tiêu Phương, nếu không sẽ không nhẹ đến mức độ này. (thể trọng = trọng lượng cơ thể)Còn nếu là triển khinh công, chân cũng sẽ không dùng loại phương thức luân phiên này hạ xuống đất trước.Hơn nữa...... Người tới phải là có bốn chân, vả lại còn rất thấp, tần số hô hấp cũng không giống loài người.Hiện tại Như Thương gần như đã có thể xác định, đến ở bên ngoài thôn tám chín phần mười là dã thú trong rừng rậm.Loại dã thú này chỉ số thông minh phải là rất cao, hiểu được đánh lén, cũng hiểu được bình thường làm thế nào tránh né qua người canh gác.Nàng lại nhìn về phía Quỷ Đồng, chỉ thấy hắn đang làm một vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên nghĩ không ra, là thứ gì đang đến.Như Thương biết hắn chưa từng thấy qua bao nhiêu động vật, trước mắt chỉ có, trừ bỏ Rắn, Lạc Đà cùng Ngựa ra, ở trên đường đi nhìn thấy nhiều nhất cũng là Chim bay và mấy loại Sâu linh tinh.Hiện tại vài thứ kia vẫn còn nằm ở trong bóng tối, nàng nghĩ, nếu như kết quả không đoán sai, thì đúng là Sói.Trong lòng thầm nghĩ phiền toái, Sói rất ít hành động độc lập, cho dù là chỉ một con, các nàng phải làm sao lẩn tránh, nếu như đem Sói g**t ch*t, rất nhanh sẽ có càng nhiều đồng loại đến bao vây tấn công.Nàng đương nhiên không sợ thứ đồ chơi này, nếu như đặt ở ngày trước, những thứ này lấy ra cho nàng luyện tập phản ứng cùng thân thủ vẫn chưa được coi là đủ phân lượng.Nhưng hiện tại không được!Nàng bị trọng thương vẫn đang nỗ lực điều dưỡng, nếu như lúc này cương quyết gắng gượng đối phó với địch, đánh không thắng được là một mặt, coi như là nàng thắng, sợ cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi.