Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 177: Chia nhau mà đi
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Cô Độc Chứng lúc này cũng đi lên đứng lại, thấy Như Thương trầm tư không nói, liền chủ động lên tiếng, chỉ xuống phía dưới nói: "Ngươi xem! Ở dưới có một con sông." Như Thương gật gật đầu. "Thấy được!" "Vậy chúng ta phải đánh cuộc một chút, dựa theo lối suy nghĩ người bình thường, thì Dược vương hẳn là sẽ ở đầu sông, hay cứ ngược lại đạo lý đó mà làm đi?" Như Thương cười khẽ, điểm này nàng cũng từng nghĩ tới, nhưng vẫn còn rối rắm bởi vấn đề lựa chọn của Cô Độc Chứng. "Nếu như ở đầu sông, vậy có phải là hắn rất dễ bị người tìm kiếm phát hiện hay không?" Nàng nhẹ giọng trả lời, mơ hồ có thể nhìn thấy tầm mắt vẫn luôn xuôi theo dòng nước đầu sông tìm kiếm. Núi này rất cao, có thể thấy được mặt nước sông ở phía dưới, cũng không phải là người bình thường có thể làm. Cho dù năng lực nhìn của bọn nàng hơn người, cũng không có khả năng ở trong đêm tối như vậy tìm ra đầu nguồn. Quả nhiên, ánh mắt phát ra chưa được bao lâu, liền bị chặt đứt trong bóng đêm. Xoay người than nhẹ, lòng nói chẳng lẽ thật sự phải đánh cuộc một lần? Thành thì thôi, nếu không thành? Tiêu Phương làm sao lo liệu? Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cô Độc Chứng nói: "Cố gắng nhanh xuống cốc, ngươi dẫn theo Quỷ Đồng đi phía đông tìm, ta tự mình đi phía tây tìm. Chỉ cần có một bên tìm được Dược Vương là tốt rồi! Năm ngày sau đó, bên nào không tìm được thì trở về ngoài thành Thục Đô chờ tin tức!" Nàng vừa dứt lời, liền xoay người chuẩn bị xuống núi. Cô Độc Chứng với một tay kéo lấy nàng đứng lại, không trực tiếp nói chuyện, mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nhìn liên tục không ngừng. Như Thương khó hiểu, mặc dù không có hỏi, nhưng ý tứ hàm xúc trong ánh mắt gửi đến thăm dò vô cùng nồng đậm, thậm chí còn mang theo chút tức giận. "Ta phát hiện một khi ngươi gặp phải chuyện của Tiêu Phương thì sẽ trở nên kích động." Lời Cô Độc Chứng nói không nhanh không chậm, thậm chí người lại có phần muốn đổi thành bộ dạng lười biếng uể oải. Thật ra Như Thương rất không mong muốn nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bởi vì Cô Độc Chứng im lặng sẽ khiến cho lòng nàng có gì đó không nắm chắc. Chẳng qua lúc này cũng không còn tâm tư để so đo này nọ với hắn, hắn nói không sai, nàng quả thật là vừa gặp phải chuyện Tiêu Phương đã trở nên hơi xúc động.
Cô Độc Chứng lúc này cũng đi lên đứng lại, thấy Như Thương trầm tư không nói, liền chủ động lên tiếng, chỉ xuống phía dưới nói:
"Ngươi xem! Ở dưới có một con sông."
Như Thương gật gật đầu.
"Thấy được!"
"Vậy chúng ta phải đánh cuộc một chút, dựa theo lối suy nghĩ người bình thường, thì Dược vương hẳn là sẽ ở đầu sông, hay cứ ngược lại đạo lý đó mà làm đi?"
Như Thương cười khẽ, điểm này nàng cũng từng nghĩ tới, nhưng vẫn còn rối rắm bởi vấn đề lựa chọn của Cô Độc Chứng.
"Nếu như ở đầu sông, vậy có phải là hắn rất dễ bị người tìm kiếm phát hiện hay không?"
Nàng nhẹ giọng trả lời, mơ hồ có thể nhìn thấy tầm mắt vẫn luôn xuôi theo dòng nước đầu sông tìm kiếm. Núi này rất cao, có thể thấy được mặt nước sông ở phía dưới, cũng không phải là người bình thường có thể làm.
Cho dù năng lực nhìn của bọn nàng hơn người, cũng không có khả năng ở trong đêm tối như vậy tìm ra đầu nguồn.
Quả nhiên, ánh mắt phát ra chưa được bao lâu, liền bị chặt đứt trong bóng đêm.
Xoay người than nhẹ, lòng nói chẳng lẽ thật sự phải đánh cuộc một lần?
Thành thì thôi, nếu không thành? Tiêu Phương làm sao lo liệu?
Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cô Độc Chứng nói:
"Cố gắng nhanh xuống cốc, ngươi dẫn theo Quỷ Đồng đi phía đông tìm, ta tự mình đi phía tây tìm. Chỉ cần có một bên tìm được Dược Vương là tốt rồi! Năm ngày sau đó, bên nào không tìm được thì trở về ngoài thành Thục Đô chờ tin tức!"
Nàng vừa dứt lời, liền xoay người chuẩn bị xuống núi.
Cô Độc Chứng với một tay kéo lấy nàng đứng lại, không trực tiếp nói chuyện, mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nhìn liên tục không ngừng.
Như Thương khó hiểu, mặc dù không có hỏi, nhưng ý tứ hàm xúc trong ánh mắt gửi đến thăm dò vô cùng nồng đậm, thậm chí còn mang theo chút tức giận.
"Ta phát hiện một khi ngươi gặp phải chuyện của Tiêu Phương thì sẽ trở nên kích động." Lời Cô Độc Chứng nói không nhanh không chậm, thậm chí người lại có phần muốn đổi thành bộ dạng lười biếng uể oải.
Thật ra Như Thương rất không mong muốn nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bởi vì Cô Độc Chứng im lặng sẽ khiến cho lòng nàng có gì đó không nắm chắc.
Chẳng qua lúc này cũng không còn tâm tư để so đo này nọ với hắn, hắn nói không sai, nàng quả thật là vừa gặp phải chuyện Tiêu Phương đã trở nên hơi xúc động.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Cô Độc Chứng lúc này cũng đi lên đứng lại, thấy Như Thương trầm tư không nói, liền chủ động lên tiếng, chỉ xuống phía dưới nói: "Ngươi xem! Ở dưới có một con sông." Như Thương gật gật đầu. "Thấy được!" "Vậy chúng ta phải đánh cuộc một chút, dựa theo lối suy nghĩ người bình thường, thì Dược vương hẳn là sẽ ở đầu sông, hay cứ ngược lại đạo lý đó mà làm đi?" Như Thương cười khẽ, điểm này nàng cũng từng nghĩ tới, nhưng vẫn còn rối rắm bởi vấn đề lựa chọn của Cô Độc Chứng. "Nếu như ở đầu sông, vậy có phải là hắn rất dễ bị người tìm kiếm phát hiện hay không?" Nàng nhẹ giọng trả lời, mơ hồ có thể nhìn thấy tầm mắt vẫn luôn xuôi theo dòng nước đầu sông tìm kiếm. Núi này rất cao, có thể thấy được mặt nước sông ở phía dưới, cũng không phải là người bình thường có thể làm. Cho dù năng lực nhìn của bọn nàng hơn người, cũng không có khả năng ở trong đêm tối như vậy tìm ra đầu nguồn. Quả nhiên, ánh mắt phát ra chưa được bao lâu, liền bị chặt đứt trong bóng đêm. Xoay người than nhẹ, lòng nói chẳng lẽ thật sự phải đánh cuộc một lần? Thành thì thôi, nếu không thành? Tiêu Phương làm sao lo liệu? Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cô Độc Chứng nói: "Cố gắng nhanh xuống cốc, ngươi dẫn theo Quỷ Đồng đi phía đông tìm, ta tự mình đi phía tây tìm. Chỉ cần có một bên tìm được Dược Vương là tốt rồi! Năm ngày sau đó, bên nào không tìm được thì trở về ngoài thành Thục Đô chờ tin tức!" Nàng vừa dứt lời, liền xoay người chuẩn bị xuống núi. Cô Độc Chứng với một tay kéo lấy nàng đứng lại, không trực tiếp nói chuyện, mà chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nhìn liên tục không ngừng. Như Thương khó hiểu, mặc dù không có hỏi, nhưng ý tứ hàm xúc trong ánh mắt gửi đến thăm dò vô cùng nồng đậm, thậm chí còn mang theo chút tức giận. "Ta phát hiện một khi ngươi gặp phải chuyện của Tiêu Phương thì sẽ trở nên kích động." Lời Cô Độc Chứng nói không nhanh không chậm, thậm chí người lại có phần muốn đổi thành bộ dạng lười biếng uể oải. Thật ra Như Thương rất không mong muốn nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bởi vì Cô Độc Chứng im lặng sẽ khiến cho lòng nàng có gì đó không nắm chắc. Chẳng qua lúc này cũng không còn tâm tư để so đo này nọ với hắn, hắn nói không sai, nàng quả thật là vừa gặp phải chuyện Tiêu Phương đã trở nên hơi xúc động.