Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 202: Lạc đường

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nhưng nàng thì không! Như nàng đã nói, thân thể nàng chỉ là người bình thường, độc vật này với nàng mà nói là trí mạng. Tần Như Thương chạy rất nhanh, giống như là dùng hết tốc độ của bản năng để chạy trối chết. May mà con nhện biến dị có nhanh hơn nữa, cũng không thể mọc ra cánh. Thể tích dù lớn, nhưng so với người vẫn là kém rất nhiều. Rất nhanh đám bò sát đó đã bị Như Thương bỏ rơi không thấy bóng dáng, nhưng nàng không dám tùy tiện dừng lại, bởi khó tránh khỏi có những con nhện khác ở trên đường. Nàng phải tính toán chặn đường, hay là rốt ráo chạy tới một quãng nữa rồi chờ Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng đuổi theo, như vậy mới xem là an toàn. Dần dần, âm thanh hai người chiến đấu với bầy nhện phát ra ở phía sau đã không còn nghe thấy nữa. Trong bóng tối nồng đậm, còn lại chỉ có mỗi mình nàng. Lúc này, Tần Như Thương mới dừng chân, tính toán ở trong lòng thì phát hiện lộ trình có lẽ đã bị mất phương hướng. Nàng điều chỉnh hô hấp, rồi sau đó nín thở tập trung tư tưởng, cả người hoàn toàn chìm vào yên lặng. Mãi một lúc sau, đợi xác định chung quanh không còn nhện, cũng không có dấu vết những sinh vật khác tồn tại, mới khẽ buông lỏng hơi thở. Nhưng thần kinh thì không có thả lỏng, bởi vì đợi lâu như vậy cũng không phát hiện người ở sau lưng đuổi theo, điều này khiến cho Như Thương có chút lo lắng, có phải bản thân bị lạc đường hay không? Tuy rằng liên tục đều là đường xuống dốc, nhưng bảy ngoặt tám rẽ, rất dễ dẫn đến sai lệch phương hướng. Nếu cùng lúc ba người đều đi sai thì cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu chỉ có một người bị lạc, muốn hội hợp với bọn họ ở trong hoàn này, có lẽ thật không dễ dàng. "Quỷ Đồng!" Nàng cất giọng hô to, âm thanh ở trong núi rừng tĩnh lặng vang vọng rất xa, tiếng vang từng đợt nối tiếp từng đợt, tính ra có khoảng mười lần. Nhưng vẫn không nghe thấy đáp lại! Tiếng hô của nàng giống như hoàn toàn bị bóng đêm cắn nuốt, kêu tới kêu lui, cũng chỉ có mỗi mình bản thân nghe thấy được.

Nhưng nàng thì không! Như nàng đã nói, thân thể nàng chỉ là người bình thường, độc vật này với nàng mà nói là trí mạng. 

Tần Như Thương chạy rất nhanh, giống như là dùng hết tốc độ của bản năng để chạy trối chết. 

May mà con nhện biến dị có nhanh hơn nữa, cũng không thể mọc ra cánh. Thể tích dù lớn, nhưng so với người vẫn là kém rất nhiều. 

Rất nhanh đám bò sát đó đã bị Như Thương bỏ rơi không thấy bóng dáng, nhưng nàng không dám tùy tiện dừng lại, bởi khó tránh khỏi có những con nhện khác ở trên đường. 

Nàng phải tính toán chặn đường, hay là rốt ráo chạy tới một quãng nữa rồi chờ Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng đuổi theo, như vậy mới xem là an toàn. 

Dần dần, âm thanh hai người chiến đấu với bầy nhện phát ra ở phía sau đã không còn nghe thấy nữa. Trong bóng tối nồng đậm, còn lại chỉ có mỗi mình nàng. 

Lúc này, Tần Như Thương mới dừng chân, tính toán ở trong lòng thì phát hiện lộ trình có lẽ đã bị mất phương hướng. 

Nàng điều chỉnh hô hấp, rồi sau đó nín thở tập trung tư tưởng, cả người hoàn toàn chìm vào yên lặng. 

Mãi một lúc sau, đợi xác định chung quanh không còn nhện, cũng không có dấu vết những sinh vật khác tồn tại, mới khẽ buông lỏng hơi thở. 

Nhưng thần kinh thì không có thả lỏng, bởi vì đợi lâu như vậy cũng không phát hiện người ở sau lưng đuổi theo, điều này khiến cho Như Thương có chút lo lắng, có phải bản thân bị lạc đường hay không? 

Tuy rằng liên tục đều là đường xuống dốc, nhưng bảy ngoặt tám rẽ, rất dễ dẫn đến sai lệch phương hướng. 

Nếu cùng lúc ba người đều đi sai thì cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu chỉ có một người bị lạc, muốn hội hợp với bọn họ ở trong hoàn này, có lẽ thật không dễ dàng. 

"Quỷ Đồng!" Nàng cất giọng hô to, âm thanh ở trong núi rừng tĩnh lặng vang vọng rất xa, tiếng vang từng đợt nối tiếp từng đợt, tính ra có khoảng mười lần. 

Nhưng vẫn không nghe thấy đáp lại! 

Tiếng hô của nàng giống như hoàn toàn bị bóng đêm cắn nuốt, kêu tới kêu lui, cũng chỉ có mỗi mình bản thân nghe thấy được.

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nhưng nàng thì không! Như nàng đã nói, thân thể nàng chỉ là người bình thường, độc vật này với nàng mà nói là trí mạng. Tần Như Thương chạy rất nhanh, giống như là dùng hết tốc độ của bản năng để chạy trối chết. May mà con nhện biến dị có nhanh hơn nữa, cũng không thể mọc ra cánh. Thể tích dù lớn, nhưng so với người vẫn là kém rất nhiều. Rất nhanh đám bò sát đó đã bị Như Thương bỏ rơi không thấy bóng dáng, nhưng nàng không dám tùy tiện dừng lại, bởi khó tránh khỏi có những con nhện khác ở trên đường. Nàng phải tính toán chặn đường, hay là rốt ráo chạy tới một quãng nữa rồi chờ Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng đuổi theo, như vậy mới xem là an toàn. Dần dần, âm thanh hai người chiến đấu với bầy nhện phát ra ở phía sau đã không còn nghe thấy nữa. Trong bóng tối nồng đậm, còn lại chỉ có mỗi mình nàng. Lúc này, Tần Như Thương mới dừng chân, tính toán ở trong lòng thì phát hiện lộ trình có lẽ đã bị mất phương hướng. Nàng điều chỉnh hô hấp, rồi sau đó nín thở tập trung tư tưởng, cả người hoàn toàn chìm vào yên lặng. Mãi một lúc sau, đợi xác định chung quanh không còn nhện, cũng không có dấu vết những sinh vật khác tồn tại, mới khẽ buông lỏng hơi thở. Nhưng thần kinh thì không có thả lỏng, bởi vì đợi lâu như vậy cũng không phát hiện người ở sau lưng đuổi theo, điều này khiến cho Như Thương có chút lo lắng, có phải bản thân bị lạc đường hay không? Tuy rằng liên tục đều là đường xuống dốc, nhưng bảy ngoặt tám rẽ, rất dễ dẫn đến sai lệch phương hướng. Nếu cùng lúc ba người đều đi sai thì cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu chỉ có một người bị lạc, muốn hội hợp với bọn họ ở trong hoàn này, có lẽ thật không dễ dàng. "Quỷ Đồng!" Nàng cất giọng hô to, âm thanh ở trong núi rừng tĩnh lặng vang vọng rất xa, tiếng vang từng đợt nối tiếp từng đợt, tính ra có khoảng mười lần. Nhưng vẫn không nghe thấy đáp lại! Tiếng hô của nàng giống như hoàn toàn bị bóng đêm cắn nuốt, kêu tới kêu lui, cũng chỉ có mỗi mình bản thân nghe thấy được.

Chương 202: Lạc đường