Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 205: Chuyện lạ càng ngày càng nhiều
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Thật ra nhìn vào tình huống trước mắt, bất luận giả thiết gì cũng không có tác dụng. Mặc kệ nơi đây có bao nhiêu điều kỳ quái, thì khả năng bọn họ làm được, chỉ có thể tiếp tục đi xuống dưới. Tất cả mọi chuyện đều không thể đoán trước được, cùng lắm nàng chỉ có thể mạo hiểm dựa theo kinh nghiệm đi rừng mưa nhiệt đới để làm chút phòng bị, nhưng bởi vì trời quá tối nên cũng có giới hạn,. Nói ra, nàng cảm thấy Dược Vương Cốc kỳ quái nhất chính là chỗ ở của nó. Thông thường người ta sẽ phải tránh xa nơi có hiện tượng lạ xuất hiện mới đúng. Nhưng khoảng cách ở đây lại gần Đô Thành Đông Thục như vậy, muốn đến chỉ cần thời gian một ngày. Tại sao lại gần khu vực phồn hoa như vậy? Trên đường lại xảy ra tình huống không đúng lẽ thường, thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra, đồng thời cũng làm toàn bộ Đông Thục đều phủ lên một tầng sắc thái thần bí. Như Thương đứng lên, không muốn tiếp tục suy nghĩ thêm nữa. Có một số việc càng nghĩ lại càng rối rắm, không bằng đi một bước tính một bước. Tác phong nàng là hành động, không phải là thầy giáo chỉ lý luận suông. Nàng tình nguyện một mình đi vào nguy hiểm, chứ không có hứng thú suy đoán vô căn cứ rồi làm ra những thứ gọi là "Chuẩn bị chu đáo". Động này nói sâu không sâu, nếu như phía trên có người, vẫn có thể nói chuyện với nhau rõ ràng. Nhưng nói cạn cũng không cạn, ít nhất nàng không có cách nào tay không để leo lên. Đi lại chung quanh một vòng, phát hiện không gian là hình tròn, cũng không phải rất lớn, đường kính không sai biệt lắm cỡ hai người song song giang ra cánh tay! Hai bên cũng không có dư thừa, bởi vì cửa thông để ra vào duy nhất cũng chỉ là một vùng bầu trời trên đỉnh đầu mà thôi. Cảm giác này có chút giống thợ săn làm bẫy rập để bắt mãnh thú, nhưng lại quá sâu, không có người thợ săn nào lại nhàm chán đến nỗi đi đào bẫy sâu như vậy. Đương nhiên, lại càng không có người đi săn nào lại phát thần kinh chạy đến nơi đây săn thú. Nhưng lại có chút giống như muốn chôn thứ gì đó nên đào. Dù sao đi nữa hiện tại cũng không thể đi lên, Tần Như Thương dứt khoát ở trong động này cẩn thận tìm kiếm một lần. Đáng tiếc, không có phát hiện ra cái gì.
Thật ra nhìn vào tình huống trước mắt, bất luận giả thiết gì cũng không có tác dụng. Mặc kệ nơi đây có bao nhiêu điều kỳ quái, thì khả năng bọn họ làm được, chỉ có thể tiếp tục đi xuống dưới.
Tất cả mọi chuyện đều không thể đoán trước được, cùng lắm nàng chỉ có thể mạo hiểm dựa theo kinh nghiệm đi rừng mưa nhiệt đới để làm chút phòng bị, nhưng bởi vì trời quá tối nên cũng có giới hạn,.
Nói ra, nàng cảm thấy Dược Vương Cốc kỳ quái nhất chính là chỗ ở của nó.
Thông thường người ta sẽ phải tránh xa nơi có hiện tượng lạ xuất hiện mới đúng. Nhưng khoảng cách ở đây lại gần Đô Thành Đông Thục như vậy, muốn đến chỉ cần thời gian một ngày. Tại sao lại gần khu vực phồn hoa như vậy?
Trên đường lại xảy ra tình huống không đúng lẽ thường, thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra, đồng thời cũng làm toàn bộ Đông Thục đều phủ lên một tầng sắc thái thần bí.
Như Thương đứng lên, không muốn tiếp tục suy nghĩ thêm nữa. Có một số việc càng nghĩ lại càng rối rắm, không bằng đi một bước tính một bước.
Tác phong nàng là hành động, không phải là thầy giáo chỉ lý luận suông. Nàng tình nguyện một mình đi vào nguy hiểm, chứ không có hứng thú suy đoán vô căn cứ rồi làm ra những thứ gọi là "Chuẩn bị chu đáo".
Động này nói sâu không sâu, nếu như phía trên có người, vẫn có thể nói chuyện với nhau rõ ràng. Nhưng nói cạn cũng không cạn, ít nhất nàng không có cách nào tay không để leo lên.
Đi lại chung quanh một vòng, phát hiện không gian là hình tròn, cũng không phải rất lớn, đường kính không sai biệt lắm cỡ hai người song song giang ra cánh tay!
Hai bên cũng không có dư thừa, bởi vì cửa thông để ra vào duy nhất cũng chỉ là một vùng bầu trời trên đỉnh đầu mà thôi.
Cảm giác này có chút giống thợ săn làm bẫy rập để bắt mãnh thú, nhưng lại quá sâu, không có người thợ săn nào lại nhàm chán đến nỗi đi đào bẫy sâu như vậy.
Đương nhiên, lại càng không có người đi săn nào lại phát thần kinh chạy đến nơi đây săn thú. Nhưng lại có chút giống như muốn chôn thứ gì đó nên đào.
Dù sao đi nữa hiện tại cũng không thể đi lên, Tần Như Thương dứt khoát ở trong động này cẩn thận tìm kiếm một lần.
Đáng tiếc, không có phát hiện ra cái gì.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Thật ra nhìn vào tình huống trước mắt, bất luận giả thiết gì cũng không có tác dụng. Mặc kệ nơi đây có bao nhiêu điều kỳ quái, thì khả năng bọn họ làm được, chỉ có thể tiếp tục đi xuống dưới. Tất cả mọi chuyện đều không thể đoán trước được, cùng lắm nàng chỉ có thể mạo hiểm dựa theo kinh nghiệm đi rừng mưa nhiệt đới để làm chút phòng bị, nhưng bởi vì trời quá tối nên cũng có giới hạn,. Nói ra, nàng cảm thấy Dược Vương Cốc kỳ quái nhất chính là chỗ ở của nó. Thông thường người ta sẽ phải tránh xa nơi có hiện tượng lạ xuất hiện mới đúng. Nhưng khoảng cách ở đây lại gần Đô Thành Đông Thục như vậy, muốn đến chỉ cần thời gian một ngày. Tại sao lại gần khu vực phồn hoa như vậy? Trên đường lại xảy ra tình huống không đúng lẽ thường, thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra, đồng thời cũng làm toàn bộ Đông Thục đều phủ lên một tầng sắc thái thần bí. Như Thương đứng lên, không muốn tiếp tục suy nghĩ thêm nữa. Có một số việc càng nghĩ lại càng rối rắm, không bằng đi một bước tính một bước. Tác phong nàng là hành động, không phải là thầy giáo chỉ lý luận suông. Nàng tình nguyện một mình đi vào nguy hiểm, chứ không có hứng thú suy đoán vô căn cứ rồi làm ra những thứ gọi là "Chuẩn bị chu đáo". Động này nói sâu không sâu, nếu như phía trên có người, vẫn có thể nói chuyện với nhau rõ ràng. Nhưng nói cạn cũng không cạn, ít nhất nàng không có cách nào tay không để leo lên. Đi lại chung quanh một vòng, phát hiện không gian là hình tròn, cũng không phải rất lớn, đường kính không sai biệt lắm cỡ hai người song song giang ra cánh tay! Hai bên cũng không có dư thừa, bởi vì cửa thông để ra vào duy nhất cũng chỉ là một vùng bầu trời trên đỉnh đầu mà thôi. Cảm giác này có chút giống thợ săn làm bẫy rập để bắt mãnh thú, nhưng lại quá sâu, không có người thợ săn nào lại nhàm chán đến nỗi đi đào bẫy sâu như vậy. Đương nhiên, lại càng không có người đi săn nào lại phát thần kinh chạy đến nơi đây săn thú. Nhưng lại có chút giống như muốn chôn thứ gì đó nên đào. Dù sao đi nữa hiện tại cũng không thể đi lên, Tần Như Thương dứt khoát ở trong động này cẩn thận tìm kiếm một lần. Đáng tiếc, không có phát hiện ra cái gì.