Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 239: Tiêu Phương nhất định đã đi
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Hai người đối đáp ăn khớp từng câu từng chữ, Quỷ Đồng nghe vào tai trong, cũng không khỏi nhếch nhếch miệng, sau đó nói: "Ý các ngươi muốn nói là đốt cái này.... Nữ nhân đẹp mắt này?"Hắn không biết phải làm sao để hình dung khối nữ thi này, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng "Nữ nhân đẹp mắt" để gọi nàng. "Không có cách khác sao? Dáng dấp nàng đẹp mắt như vậy..." Hắn cũng không nói được nữa, cho dù có xinh đẹp, rốt cuộc vẫn là người chết. Tuy là người chết thì phải chôn, nhưng nếu như có thể cứu dân chúng toàn thành, thật ra đốt cũng không có gì đáng ngại. Nhưng khuôn mặt nữ nhân này giữ gìn quá mức hoàn hảo, nếu như không nhìn tới thân thể chỉ nhìn bộ mặt, thì với đang ngủ không có gì khác biệt, cho dù ai cũng không hạ được quyết tâm để thiêu hủy nàng. Như Thương lại nhìn tới trên mặt nữ tử tên gọi La Sính kia, nàng ngủ rất bình thản, khóe miệng còn treo nhàn nhạt ý cười, hình như là vào lúc trước khi chết nghĩ tới điều gì hài lòng hoặc có chuyện vui mừng yên tâm. Cô Độc Chứng giang tay về phía nàng, ý tứ là nhường cho nàng quyết định. Chiếu theo lời nói trong sách, vậy phải nhanh chóng mang thi thể quay trở về Thục Đô, nếu như không nỡ đốt nữ nhân này, thì chuyến đi cũng chỉ là uổng công. Tần Như Thương hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm nghị. Vào giờ phút này nàng nghĩ đến cũng không phải là có nên mang thi thể La Sính ra hay không, mà là một vấn đề khác vô cùng quan trọng… Tiêu Phương. "Hắn nhất định đã đi rồi!" Một câu này giống như là tự nói, mang theo vô hạn uất ức. Nàng nói: "Tiêu Phương nhất định đã rời khỏi Thục Đô, hắn gạt ta nói bản thân sẽ xảy ra chuyện, để cho ta đi vào trong rừng sâu này một chuyến. Trên thực tế nhất định là hắn muốn cứu dân chúng toàn thành, nhưng không đành lòng tự mình vào núi để mang thi thể sư muội đi thiêu hủy!" Trong giọng nói của Như Thương mang theo đầy mất mác, giống như là rất để ý chuyện bị người lừa gạt, nhưng lại không có cách nào để tìm được người nọ mà bộc phát tức giận. Nàng quật cường đứng dậy, vươn tay kéo lấy thi thể La sính. Xác khô rất nhẹ nhàng, đơn giản chỉ một phen đã túm lên được.
Hai người đối đáp ăn khớp từng câu từng chữ, Quỷ Đồng nghe vào tai trong, cũng không khỏi nhếch nhếch miệng, sau đó nói:
"Ý các ngươi muốn nói là đốt cái này.... Nữ nhân đẹp mắt này?"Hắn không biết phải làm sao để hình dung khối nữ thi này, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng "Nữ nhân đẹp mắt" để gọi nàng. "Không có cách khác sao? Dáng dấp nàng đẹp mắt như vậy..."
Hắn cũng không nói được nữa, cho dù có xinh đẹp, rốt cuộc vẫn là người chết.
Tuy là người chết thì phải chôn, nhưng nếu như có thể cứu dân chúng toàn thành, thật ra đốt cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng khuôn mặt nữ nhân này giữ gìn quá mức hoàn hảo, nếu như không nhìn tới thân thể chỉ nhìn bộ mặt, thì với đang ngủ không có gì khác biệt, cho dù ai cũng không hạ được quyết tâm để thiêu hủy nàng.
Như Thương lại nhìn tới trên mặt nữ tử tên gọi La Sính kia, nàng ngủ rất bình thản, khóe miệng còn treo nhàn nhạt ý cười, hình như là vào lúc trước khi chết nghĩ tới điều gì hài lòng hoặc có chuyện vui mừng yên tâm.
Cô Độc Chứng giang tay về phía nàng, ý tứ là nhường cho nàng quyết định.
Chiếu theo lời nói trong sách, vậy phải nhanh chóng mang thi thể quay trở về Thục Đô, nếu như không nỡ đốt nữ nhân này, thì chuyến đi cũng chỉ là uổng công.
Tần Như Thương hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm nghị.
Vào giờ phút này nàng nghĩ đến cũng không phải là có nên mang thi thể La Sính ra hay không, mà là một vấn đề khác vô cùng quan trọng… Tiêu Phương.
"Hắn nhất định đã đi rồi!" Một câu này giống như là tự nói, mang theo vô hạn uất ức. Nàng nói: "Tiêu Phương nhất định đã rời khỏi Thục Đô, hắn gạt ta nói bản thân sẽ xảy ra chuyện, để cho ta đi vào trong rừng sâu này một chuyến. Trên thực tế nhất định là hắn muốn cứu dân chúng toàn thành, nhưng không đành lòng tự mình vào núi để mang thi thể sư muội đi thiêu hủy!"
Trong giọng nói của Như Thương mang theo đầy mất mác, giống như là rất để ý chuyện bị người lừa gạt, nhưng lại không có cách nào để tìm được người nọ mà bộc phát tức giận.
Nàng quật cường đứng dậy, vươn tay kéo lấy thi thể La sính. Xác khô rất nhẹ nhàng, đơn giản chỉ một phen đã túm lên được.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Hai người đối đáp ăn khớp từng câu từng chữ, Quỷ Đồng nghe vào tai trong, cũng không khỏi nhếch nhếch miệng, sau đó nói: "Ý các ngươi muốn nói là đốt cái này.... Nữ nhân đẹp mắt này?"Hắn không biết phải làm sao để hình dung khối nữ thi này, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng "Nữ nhân đẹp mắt" để gọi nàng. "Không có cách khác sao? Dáng dấp nàng đẹp mắt như vậy..." Hắn cũng không nói được nữa, cho dù có xinh đẹp, rốt cuộc vẫn là người chết. Tuy là người chết thì phải chôn, nhưng nếu như có thể cứu dân chúng toàn thành, thật ra đốt cũng không có gì đáng ngại. Nhưng khuôn mặt nữ nhân này giữ gìn quá mức hoàn hảo, nếu như không nhìn tới thân thể chỉ nhìn bộ mặt, thì với đang ngủ không có gì khác biệt, cho dù ai cũng không hạ được quyết tâm để thiêu hủy nàng. Như Thương lại nhìn tới trên mặt nữ tử tên gọi La Sính kia, nàng ngủ rất bình thản, khóe miệng còn treo nhàn nhạt ý cười, hình như là vào lúc trước khi chết nghĩ tới điều gì hài lòng hoặc có chuyện vui mừng yên tâm. Cô Độc Chứng giang tay về phía nàng, ý tứ là nhường cho nàng quyết định. Chiếu theo lời nói trong sách, vậy phải nhanh chóng mang thi thể quay trở về Thục Đô, nếu như không nỡ đốt nữ nhân này, thì chuyến đi cũng chỉ là uổng công. Tần Như Thương hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm nghị. Vào giờ phút này nàng nghĩ đến cũng không phải là có nên mang thi thể La Sính ra hay không, mà là một vấn đề khác vô cùng quan trọng… Tiêu Phương. "Hắn nhất định đã đi rồi!" Một câu này giống như là tự nói, mang theo vô hạn uất ức. Nàng nói: "Tiêu Phương nhất định đã rời khỏi Thục Đô, hắn gạt ta nói bản thân sẽ xảy ra chuyện, để cho ta đi vào trong rừng sâu này một chuyến. Trên thực tế nhất định là hắn muốn cứu dân chúng toàn thành, nhưng không đành lòng tự mình vào núi để mang thi thể sư muội đi thiêu hủy!" Trong giọng nói của Như Thương mang theo đầy mất mác, giống như là rất để ý chuyện bị người lừa gạt, nhưng lại không có cách nào để tìm được người nọ mà bộc phát tức giận. Nàng quật cường đứng dậy, vươn tay kéo lấy thi thể La sính. Xác khô rất nhẹ nhàng, đơn giản chỉ một phen đã túm lên được.