Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 259: Thừa nhận thân phận Cô Độc Chứng
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Trước đó không quỳ lạy, là bởi vì còn chưa kịp thì đã bị xua đuổi khắp nơi, bây giờ người ta khai rõ thân phận sáng chói, là dân chúng, sẽ không có đạo lý không quỳ. Trong lúc nhất thời, một đám rầm rầm quỳ xuống, mọi người đồng thanh kêu to: "Hạo Vương điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!" Mắt Như Thương sáng lên, hoàng tử sao? Đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn! Trên đường cái, tất cả dân chúng đều quỳ xuống, nhưng không có nghe được vị Hạo Vương điện hạ kia gọi đứng lên. Không gọi đứng lên, cũng chỉ có thể sẽ tiếp tục quỳ. Nhưng vẫn có ba người chưa quỳ, một người là Cô Độc Chứng, một người là Tần Như Thương, một người khác nữa là Quỷ Đồng. Bọn họ không quỳ cũng nằm trong dự đoán, Hạo Vương cũng không có ra vẻ tức giận bao nhiêu. Hắn chỉ nhìn thẳng Cô Độc Chứng đã đi trở lại bên cạnh Tần Như Thương một lúc, sau đó lại mở miệng nói: "Ta cần phải gọi ngươi là thái tử tương lai! Đại ca?" Lời nói này thật có ý tứ, Như Thương không nghĩ tới đối phương lại có thể đơn giản không tính toán liền chứng thật thân phận của Cô Độc Chứng như thế. Nàng nghĩ rằng Đông Thục rất có thể liều chết không thừa nhận, hoặc là khi nhìn thấy hoàng đế tương lai, vị hoàng tử này không chừng sẽ tính sổ Cô Độc Chứng đi. Nhưng đối phương lại hoàn toàn làm ngược lại đạo lý đó, vừa bắt đầu liền nhận thức vị ca ca này. Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng đạo lý đã thể hiện rõ ràng. Như Thương cảm thấy rất có ý tứ, vì vậy khoanh tay ôm ngực, dáng vẻ như đang xem kịch vui chờ nhị hoàng tử nói tiếp. Nhận thức là nhận thức, nhưng liền dễ dàng nhận thức như thế, nhất định là có bẫy ở trong đó. Nói về âm mưu toan tính, nàng là người mỗi khi gặp phải chuyện như vậy thì luôn không lạc quan nổi. Quả nhiên, còn không đợi Cô Độc Chứng tiếp lời, nhị hoàng tử Hạo Vương điện hạ lập tức ném tới một câu:"Nhưng người mang đến tai họa cho Đông Thục của chúng ta, như vậy người còn xứng đáng làm thái tử sao? Còn xứng với họ Chử tôn quý của ta sao?" Một câu nói, khiến cho những dân chúng đang quỳ nhao nhao ngẩng đầu lên.
Trước đó không quỳ lạy, là bởi vì còn chưa kịp thì đã bị xua đuổi khắp nơi, bây giờ người ta khai rõ thân phận sáng chói, là dân chúng, sẽ không có đạo lý không quỳ.
Trong lúc nhất thời, một đám rầm rầm quỳ xuống, mọi người đồng thanh kêu to:
"Hạo Vương điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Mắt Như Thương sáng lên, hoàng tử sao? Đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn!
Trên đường cái, tất cả dân chúng đều quỳ xuống, nhưng không có nghe được vị Hạo Vương điện hạ kia gọi đứng lên.
Không gọi đứng lên, cũng chỉ có thể sẽ tiếp tục quỳ.
Nhưng vẫn có ba người chưa quỳ, một người là Cô Độc Chứng, một người là Tần Như Thương, một người khác nữa là Quỷ Đồng.
Bọn họ không quỳ cũng nằm trong dự đoán, Hạo Vương cũng không có ra vẻ tức giận bao nhiêu.
Hắn chỉ nhìn thẳng Cô Độc Chứng đã đi trở lại bên cạnh Tần Như Thương một lúc, sau đó lại mở miệng nói:
"Ta cần phải gọi ngươi là thái tử tương lai! Đại ca?"
Lời nói này thật có ý tứ, Như Thương không nghĩ tới đối phương lại có thể đơn giản không tính toán liền chứng thật thân phận của Cô Độc Chứng như thế.
Nàng nghĩ rằng Đông Thục rất có thể liều chết không thừa nhận, hoặc là khi nhìn thấy hoàng đế tương lai, vị hoàng tử này không chừng sẽ tính sổ Cô Độc Chứng đi.
Nhưng đối phương lại hoàn toàn làm ngược lại đạo lý đó, vừa bắt đầu liền nhận thức vị ca ca này. Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng đạo lý đã thể hiện rõ ràng.
Như Thương cảm thấy rất có ý tứ, vì vậy khoanh tay ôm ngực, dáng vẻ như đang xem kịch vui chờ nhị hoàng tử nói tiếp.
Nhận thức là nhận thức, nhưng liền dễ dàng nhận thức như thế, nhất định là có bẫy ở trong đó.
Nói về âm mưu toan tính, nàng là người mỗi khi gặp phải chuyện như vậy thì luôn không lạc quan nổi.
Quả nhiên, còn không đợi Cô Độc Chứng tiếp lời, nhị hoàng tử Hạo Vương điện hạ lập tức ném tới một câu:
"Nhưng người mang đến tai họa cho Đông Thục của chúng ta, như vậy người còn xứng đáng làm thái tử sao? Còn xứng với họ Chử tôn quý của ta sao?"
Một câu nói, khiến cho những dân chúng đang quỳ nhao nhao ngẩng đầu lên.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Trước đó không quỳ lạy, là bởi vì còn chưa kịp thì đã bị xua đuổi khắp nơi, bây giờ người ta khai rõ thân phận sáng chói, là dân chúng, sẽ không có đạo lý không quỳ. Trong lúc nhất thời, một đám rầm rầm quỳ xuống, mọi người đồng thanh kêu to: "Hạo Vương điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!" Mắt Như Thương sáng lên, hoàng tử sao? Đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn! Trên đường cái, tất cả dân chúng đều quỳ xuống, nhưng không có nghe được vị Hạo Vương điện hạ kia gọi đứng lên. Không gọi đứng lên, cũng chỉ có thể sẽ tiếp tục quỳ. Nhưng vẫn có ba người chưa quỳ, một người là Cô Độc Chứng, một người là Tần Như Thương, một người khác nữa là Quỷ Đồng. Bọn họ không quỳ cũng nằm trong dự đoán, Hạo Vương cũng không có ra vẻ tức giận bao nhiêu. Hắn chỉ nhìn thẳng Cô Độc Chứng đã đi trở lại bên cạnh Tần Như Thương một lúc, sau đó lại mở miệng nói: "Ta cần phải gọi ngươi là thái tử tương lai! Đại ca?" Lời nói này thật có ý tứ, Như Thương không nghĩ tới đối phương lại có thể đơn giản không tính toán liền chứng thật thân phận của Cô Độc Chứng như thế. Nàng nghĩ rằng Đông Thục rất có thể liều chết không thừa nhận, hoặc là khi nhìn thấy hoàng đế tương lai, vị hoàng tử này không chừng sẽ tính sổ Cô Độc Chứng đi. Nhưng đối phương lại hoàn toàn làm ngược lại đạo lý đó, vừa bắt đầu liền nhận thức vị ca ca này. Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng đạo lý đã thể hiện rõ ràng. Như Thương cảm thấy rất có ý tứ, vì vậy khoanh tay ôm ngực, dáng vẻ như đang xem kịch vui chờ nhị hoàng tử nói tiếp. Nhận thức là nhận thức, nhưng liền dễ dàng nhận thức như thế, nhất định là có bẫy ở trong đó. Nói về âm mưu toan tính, nàng là người mỗi khi gặp phải chuyện như vậy thì luôn không lạc quan nổi. Quả nhiên, còn không đợi Cô Độc Chứng tiếp lời, nhị hoàng tử Hạo Vương điện hạ lập tức ném tới một câu:"Nhưng người mang đến tai họa cho Đông Thục của chúng ta, như vậy người còn xứng đáng làm thái tử sao? Còn xứng với họ Chử tôn quý của ta sao?" Một câu nói, khiến cho những dân chúng đang quỳ nhao nhao ngẩng đầu lên.