Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 265: Mời nhị hoàng tử xuống ngựa
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Lời vừa ra khỏi miệng, Cô Độc Chứng đột nhiên nhìn về phía Quỷ Đồng vẫn đứng ở phía sau làm một động tác phất tay, rồi trầm giọng nói: "Quỷ Đồng, mời nhị hoàng tử xuống ngựa! Ngoài ra, ta muốn xem chiến bào của hắn một chút!" Dứt lời, chỉ nghe Quỷ Đồng một tiếng "Tuân lệnh", sau đó là một cơn gió mạnh vọt thẳng tới nhị hoàng tử. Tốc độ quá nhanh, nhanh đến ai cũng không phản ứng được chuyện gì xảy ra. Người ngồi ở trên lưng ngựa chỉ cảm thấy ngực mình căng thẳng, cùng lúc đó, chiến mã đang đứng vô cùng tốt đột nhiên như bị tảng đá lớn ngàn cân đụng vào, thét lên một tiếng đau đớn rồi té ngã trên mặt đất, tiếp theo miệng sùi bọt mép lập tức bỏ mạng. Mà bản thân hắn theo đó rơi xuống mặt mặt, suốt quá trình cũng không có bị té ngã xuống. Cái này vẫn còn chưa tính, cảm giác khác thường nơi ngực cũng gia tăng lên. Đến không phải là đau đớn, mà là một trận thoải mái. Hắn vừa cúi đầu xuống, trước ngực bản thân một mảnh trọng giáp đã bị tháo gỡ. Lúc này mới phản ứng được, có người đến cởi bỏ chiến giáp của bản thân, nhưng mà bóng dáng ở nơi nào vẫn còn chưa nhìn thấy được. Kinh hoảng nhìn về phía Cô Độc Chứng ở nơi đó, chỉ nhận thấy đau nhức lúc nãy của bản thân là do hài tử có tướng mạo cổ quái, đang giơ lên mảnh trọng giáp đứng ở trước mặt Cô Độc Chứng, sau đó thật cung kính khom người xuống, lớn tiếng nói: "Chủ nhân! Thứ người muốn Quỷ Đồng đã mang tới!" Cô Độc Chứng vươn tay cầm lấy mảnh giáp, lại liếc mắt nhìn thoáng qua Hạo Vương đang tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ ném thẳng mảnh chiến giáp trở về dưới chân của Hạo Vương. Tần Như Thương lạnh nhạt nói: "Ngươi xem! Ngay cả ngựa bản thân cưỡi với bộ chiến giáp đao thương bất nhập (dao chẻ súng bắn cũng không xi nhê, túm lại là không vũ khí nào tấn công được) mà ngươi cũng bảo vệ không xong, vậy ngươi có bản lãnh gì để áp giải chúng ta trở về Tây Dạ?"Hạo Vương rất muốn phát tiết, rất muốn chặt ba người trước mặt làm trăm mảnh. Nhưng mà hắn biết, làm như vậy, kết quả nhất định là bản thân tự mình chuốc lấy đau khổ. Hai phe chống đối lẫn nhau, nhất định sẽ có một bên trở thành tướng bại trận.
Lời vừa ra khỏi miệng, Cô Độc Chứng đột nhiên nhìn về phía Quỷ Đồng vẫn đứng ở phía sau làm một động tác phất tay, rồi trầm giọng nói:
"Quỷ Đồng, mời nhị hoàng tử xuống ngựa! Ngoài ra, ta muốn xem chiến bào của hắn một chút!"
Dứt lời, chỉ nghe Quỷ Đồng một tiếng "Tuân lệnh", sau đó là một cơn gió mạnh vọt thẳng tới nhị hoàng tử.
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến ai cũng không phản ứng được chuyện gì xảy ra.
Người ngồi ở trên lưng ngựa chỉ cảm thấy ngực mình căng thẳng, cùng lúc đó, chiến mã đang đứng vô cùng tốt đột nhiên như bị tảng đá lớn ngàn cân đụng vào, thét lên một tiếng đau đớn rồi té ngã trên mặt đất, tiếp theo miệng sùi bọt mép lập tức bỏ mạng.
Mà bản thân hắn theo đó rơi xuống mặt mặt, suốt quá trình cũng không có bị té ngã xuống.
Cái này vẫn còn chưa tính, cảm giác khác thường nơi ngực cũng gia tăng lên. Đến không phải là đau đớn, mà là một trận thoải mái.
Hắn vừa cúi đầu xuống, trước ngực bản thân một mảnh trọng giáp đã bị tháo gỡ.
Lúc này mới phản ứng được, có người đến cởi bỏ chiến giáp của bản thân, nhưng mà bóng dáng ở nơi nào vẫn còn chưa nhìn thấy được.
Kinh hoảng nhìn về phía Cô Độc Chứng ở nơi đó, chỉ nhận thấy đau nhức lúc nãy của bản thân là do hài tử có tướng mạo cổ quái, đang giơ lên mảnh trọng giáp đứng ở trước mặt Cô Độc Chứng, sau đó thật cung kính khom người xuống, lớn tiếng nói:
"Chủ nhân! Thứ người muốn Quỷ Đồng đã mang tới!"
Cô Độc Chứng vươn tay cầm lấy mảnh giáp, lại liếc mắt nhìn thoáng qua Hạo Vương đang tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ ném thẳng mảnh chiến giáp trở về dưới chân của Hạo Vương.
Tần Như Thương lạnh nhạt nói:
"Ngươi xem! Ngay cả ngựa bản thân cưỡi với bộ chiến giáp đao thương bất nhập (dao chẻ súng bắn cũng không xi nhê, túm lại là không vũ khí nào tấn công được) mà ngươi cũng bảo vệ không xong, vậy ngươi có bản lãnh gì để áp giải chúng ta trở về Tây Dạ?"
Hạo Vương rất muốn phát tiết, rất muốn chặt ba người trước mặt làm trăm mảnh. Nhưng mà hắn biết, làm như vậy, kết quả nhất định là bản thân tự mình chuốc lấy đau khổ.
Hai phe chống đối lẫn nhau, nhất định sẽ có một bên trở thành tướng bại trận.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Lời vừa ra khỏi miệng, Cô Độc Chứng đột nhiên nhìn về phía Quỷ Đồng vẫn đứng ở phía sau làm một động tác phất tay, rồi trầm giọng nói: "Quỷ Đồng, mời nhị hoàng tử xuống ngựa! Ngoài ra, ta muốn xem chiến bào của hắn một chút!" Dứt lời, chỉ nghe Quỷ Đồng một tiếng "Tuân lệnh", sau đó là một cơn gió mạnh vọt thẳng tới nhị hoàng tử. Tốc độ quá nhanh, nhanh đến ai cũng không phản ứng được chuyện gì xảy ra. Người ngồi ở trên lưng ngựa chỉ cảm thấy ngực mình căng thẳng, cùng lúc đó, chiến mã đang đứng vô cùng tốt đột nhiên như bị tảng đá lớn ngàn cân đụng vào, thét lên một tiếng đau đớn rồi té ngã trên mặt đất, tiếp theo miệng sùi bọt mép lập tức bỏ mạng. Mà bản thân hắn theo đó rơi xuống mặt mặt, suốt quá trình cũng không có bị té ngã xuống. Cái này vẫn còn chưa tính, cảm giác khác thường nơi ngực cũng gia tăng lên. Đến không phải là đau đớn, mà là một trận thoải mái. Hắn vừa cúi đầu xuống, trước ngực bản thân một mảnh trọng giáp đã bị tháo gỡ. Lúc này mới phản ứng được, có người đến cởi bỏ chiến giáp của bản thân, nhưng mà bóng dáng ở nơi nào vẫn còn chưa nhìn thấy được. Kinh hoảng nhìn về phía Cô Độc Chứng ở nơi đó, chỉ nhận thấy đau nhức lúc nãy của bản thân là do hài tử có tướng mạo cổ quái, đang giơ lên mảnh trọng giáp đứng ở trước mặt Cô Độc Chứng, sau đó thật cung kính khom người xuống, lớn tiếng nói: "Chủ nhân! Thứ người muốn Quỷ Đồng đã mang tới!" Cô Độc Chứng vươn tay cầm lấy mảnh giáp, lại liếc mắt nhìn thoáng qua Hạo Vương đang tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ ném thẳng mảnh chiến giáp trở về dưới chân của Hạo Vương. Tần Như Thương lạnh nhạt nói: "Ngươi xem! Ngay cả ngựa bản thân cưỡi với bộ chiến giáp đao thương bất nhập (dao chẻ súng bắn cũng không xi nhê, túm lại là không vũ khí nào tấn công được) mà ngươi cũng bảo vệ không xong, vậy ngươi có bản lãnh gì để áp giải chúng ta trở về Tây Dạ?"Hạo Vương rất muốn phát tiết, rất muốn chặt ba người trước mặt làm trăm mảnh. Nhưng mà hắn biết, làm như vậy, kết quả nhất định là bản thân tự mình chuốc lấy đau khổ. Hai phe chống đối lẫn nhau, nhất định sẽ có một bên trở thành tướng bại trận.