Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 288: Liên phi khác thường
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Tướng sĩ vừa thấy thoát khỏi trói buộc, cũng bất chấp cánh tay bị rắn cắn trúng trong vòng nháy mắt đã mất đi tri giác, hấp tấp lảo đảo vọt lên mấy bước, rồi sau đó liền trèo tường đi ra.Người điều khiển rắn thấy hành động đã thất bại, cũng không dám ở lâu, hắn hình như rất sợ bị nữ tử áo trắng nhìn thấy mặt của mình, vội vội vàng vàng liền thối lui đến chỗ tối.Tuy nhiên lại vẫn không cam lòng, cổ tay khẽ đảo, lại sai khiến A Thần đang bị thương đuổi theo người chạy trốn, sau đó thân thể bản thân chợt lóe, thân hình nhoáng lên một cái, từ trong bóng đêm dần dần đi xa.Thật ra thì nữ tử áo trắng căn bản là không có ý định muốn nhìn hắn, toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung vào nơi mà tướng sĩ đã bỏ chạy.Thấy hắn chạy, đến nỗi nàng vội vã từ trong phòng đuổi tới, sau đó hướng về phía phương hướng người nọ chạy đi, lớn tiếng gọi:"Đợi chút...! Ngươi chờ một chút!"Nhưng mà người ta cố tình muốn chạy, đâu còn có thể để ý nàng gào thét.Hơn nữa phía sau còn có một con rắn độc đang đuổi theo, gần như là cùng lúc thanh âm nữ tử vừa phát ra, người cũng đã trèo qua khỏi tường.Cô độc chứng cũng không trong nom để ý đến nữ tử nữa, mặc kệ tên tướng sĩ kia có thân phận gì, hắn rốt cuộc vẫn là cứu vị Liên phi này một mạng. Hắn cảm thấy bản thân cần phải cùng đi theo qua nhìn một chút, khi cần thiết có thể ra tay cứu giúp.Hắn biết, người bị A Thần cắn qua, trên đời này chỉ có hai loại phương pháp có thể cứu mạng.Một là uống được cái loại canh thuốc dùng người làm ra của Tây Dạ, hai là đổ máu của hắn lên miệng vết thương.Dĩ nhiên, hai loại này cũng không phải dễ dàng có được, hơn nữa cũng cần phải đúng lúc, nếu như qua nửa canh giờ, dù là thần tiên hạ phàm, cũng không cứu được người.Khi hắn nhảy ra khỏi tường viện, tốc độ bò đi của con rắn khổng lồ đang rất nhanh đuổi theo tướng sĩ bị thương.Thời điểm người nọ vừa quay đầu lại, con rắn đang há miệng to như bồn máu, ý định đem cả người hắn bắt đầu từ phần đầu nuốt vào trong bụng.Tướng sĩ khiếp sợ, nghiêng ngả lảo đảo mà trốn tránh, tốc độ lại thua xa không bì kịp với A Thần......
Tướng sĩ vừa thấy thoát khỏi trói buộc, cũng bất chấp cánh tay bị rắn cắn trúng trong vòng nháy mắt đã mất đi tri giác, hấp tấp lảo đảo vọt lên mấy bước, rồi sau đó liền trèo tường đi ra.
Người điều khiển rắn thấy hành động đã thất bại, cũng không dám ở lâu, hắn hình như rất sợ bị nữ tử áo trắng nhìn thấy mặt của mình, vội vội vàng vàng liền thối lui đến chỗ tối.
Tuy nhiên lại vẫn không cam lòng, cổ tay khẽ đảo, lại sai khiến A Thần đang bị thương đuổi theo người chạy trốn, sau đó thân thể bản thân chợt lóe, thân hình nhoáng lên một cái, từ trong bóng đêm dần dần đi xa.
Thật ra thì nữ tử áo trắng căn bản là không có ý định muốn nhìn hắn, toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung vào nơi mà tướng sĩ đã bỏ chạy.
Thấy hắn chạy, đến nỗi nàng vội vã từ trong phòng đuổi tới, sau đó hướng về phía phương hướng người nọ chạy đi, lớn tiếng gọi:
"Đợi chút...! Ngươi chờ một chút!"
Nhưng mà người ta cố tình muốn chạy, đâu còn có thể để ý nàng gào thét.
Hơn nữa phía sau còn có một con rắn độc đang đuổi theo, gần như là cùng lúc thanh âm nữ tử vừa phát ra, người cũng đã trèo qua khỏi tường.
Cô độc chứng cũng không trong nom để ý đến nữ tử nữa, mặc kệ tên tướng sĩ kia có thân phận gì, hắn rốt cuộc vẫn là cứu vị Liên phi này một mạng. Hắn cảm thấy bản thân cần phải cùng đi theo qua nhìn một chút, khi cần thiết có thể ra tay cứu giúp.
Hắn biết, người bị A Thần cắn qua, trên đời này chỉ có hai loại phương pháp có thể cứu mạng.
Một là uống được cái loại canh thuốc dùng người làm ra của Tây Dạ, hai là đổ máu của hắn lên miệng vết thương.
Dĩ nhiên, hai loại này cũng không phải dễ dàng có được, hơn nữa cũng cần phải đúng lúc, nếu như qua nửa canh giờ, dù là thần tiên hạ phàm, cũng không cứu được người.
Khi hắn nhảy ra khỏi tường viện, tốc độ bò đi của con rắn khổng lồ đang rất nhanh đuổi theo tướng sĩ bị thương.
Thời điểm người nọ vừa quay đầu lại, con rắn đang há miệng to như bồn máu, ý định đem cả người hắn bắt đầu từ phần đầu nuốt vào trong bụng.
Tướng sĩ khiếp sợ, nghiêng ngả lảo đảo mà trốn tránh, tốc độ lại thua xa không bì kịp với A Thần......
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Tướng sĩ vừa thấy thoát khỏi trói buộc, cũng bất chấp cánh tay bị rắn cắn trúng trong vòng nháy mắt đã mất đi tri giác, hấp tấp lảo đảo vọt lên mấy bước, rồi sau đó liền trèo tường đi ra.Người điều khiển rắn thấy hành động đã thất bại, cũng không dám ở lâu, hắn hình như rất sợ bị nữ tử áo trắng nhìn thấy mặt của mình, vội vội vàng vàng liền thối lui đến chỗ tối.Tuy nhiên lại vẫn không cam lòng, cổ tay khẽ đảo, lại sai khiến A Thần đang bị thương đuổi theo người chạy trốn, sau đó thân thể bản thân chợt lóe, thân hình nhoáng lên một cái, từ trong bóng đêm dần dần đi xa.Thật ra thì nữ tử áo trắng căn bản là không có ý định muốn nhìn hắn, toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung vào nơi mà tướng sĩ đã bỏ chạy.Thấy hắn chạy, đến nỗi nàng vội vã từ trong phòng đuổi tới, sau đó hướng về phía phương hướng người nọ chạy đi, lớn tiếng gọi:"Đợi chút...! Ngươi chờ một chút!"Nhưng mà người ta cố tình muốn chạy, đâu còn có thể để ý nàng gào thét.Hơn nữa phía sau còn có một con rắn độc đang đuổi theo, gần như là cùng lúc thanh âm nữ tử vừa phát ra, người cũng đã trèo qua khỏi tường.Cô độc chứng cũng không trong nom để ý đến nữ tử nữa, mặc kệ tên tướng sĩ kia có thân phận gì, hắn rốt cuộc vẫn là cứu vị Liên phi này một mạng. Hắn cảm thấy bản thân cần phải cùng đi theo qua nhìn một chút, khi cần thiết có thể ra tay cứu giúp.Hắn biết, người bị A Thần cắn qua, trên đời này chỉ có hai loại phương pháp có thể cứu mạng.Một là uống được cái loại canh thuốc dùng người làm ra của Tây Dạ, hai là đổ máu của hắn lên miệng vết thương.Dĩ nhiên, hai loại này cũng không phải dễ dàng có được, hơn nữa cũng cần phải đúng lúc, nếu như qua nửa canh giờ, dù là thần tiên hạ phàm, cũng không cứu được người.Khi hắn nhảy ra khỏi tường viện, tốc độ bò đi của con rắn khổng lồ đang rất nhanh đuổi theo tướng sĩ bị thương.Thời điểm người nọ vừa quay đầu lại, con rắn đang há miệng to như bồn máu, ý định đem cả người hắn bắt đầu từ phần đầu nuốt vào trong bụng.Tướng sĩ khiếp sợ, nghiêng ngả lảo đảo mà trốn tránh, tốc độ lại thua xa không bì kịp với A Thần......