Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 334: Gặp lại Mai Mai
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nhưng vẫn hỏi nhiều thêm một tiếng:"Ta cũng không quen biết Ngữ lão bản nha!"Tiểu nhị lại không nhiều lời, trực tiếp tiến lên đẩy ra cánh cửa cho nàng, sau đó khom người một cái, vội vã trở ra.Như Thương bĩu môi, thầm nghĩ tiểu tử này tính khí còn rất bướng bỉnh, lúc này cũng đã nghe được phía trong phòng truyền đến một thanh âm kiều mỵ——"Cô nương, xin mời vào trong đi!"Âm thanh này vừa ra, Như Thương thiếu một chút không có phun ra. Nhanh chóng sải bước đi vào trong cửa, sau đó xoay tay lại, liền đem cánh cửa phòng từ bên trong đóng chặt.Người trong phòng thấy nàng điệu bộ thế này, rốt cuộc "Hì hì" một tiếng cười vui vẻ.Ngay sau đó, Như Thương chỉ cảm thấy một luồng mùi vị son phấn rất nồng đậm bay tới trước mặt, kèm với một thân y phục tơ lụa sặc sỡ, Mai Mai vẫn chưa có tẩy trang đã đứng ở trước người của nàng."A Thương ngươi thật đáng ghét, dám nói không quen biết người nhà!"Như Thương vỗ trán, thật sự là không muốn nhìn lâu trên mặt hắn một cái, vì thế xoay đầu ra, rồi nói:"Vốn ta cũng không biết cái gì Ngữ cô nương! Đến là nhận thức một...... Mai Mai xinh đẹp!"Như Thương giờ phút này tâm tình thật tốt, dường như ngay cả lo lắng mấy ngày gần đây đều ở trên khuôn mặt tươi cười của Mai Mai hóa thành vô hình.Nếu như không phải trên mặt đối phương còn có thuốc màu (dùng để hóa trang), nàng thật sự rất có xung động muốn đi tới nhéo một phen.Nam sinh nữ tướng, bốn chữ này ở chỗ Mai Mai biểu hiện được thực sự quá cực hạn, thậm chí ngay cả thanh âm của hắn cũng mềm mại đáng yêu vài phần.Không sai, nàng cùng hắn có quen biết.Đại khái hai năm trước, một lần kia Tiêu Phương dẫn theo nàng tới nghe Mai Mai ca diễn, hai người cũng đã gặp qua một lần.Khi đó Mai Mai đã khen ngợi Như Thương làm sao có thể xinh đẹp như thế, Như Thương liền đùa giỡn hắn: Ta xinh đẹp thế nào đi nữa, cũng không cướp đoạt chén cơm của nam nhân.Mà Mai Mai cũng khôi hài trở lời nàng hai chữ —— Đáng ghét!Chuyện lần đó làm Như Thương ước chừng vui vẻ cười nhạo bản thân nửa năm, ngay cả Tiêu Phương cũng nói, trên đời này người có thể trêu chọc nàng vui lên, không phải là Mai Mai thì không còn ai khác.
Nhưng vẫn hỏi nhiều thêm một tiếng:
"Ta cũng không quen biết Ngữ lão bản nha!"
Tiểu nhị lại không nhiều lời, trực tiếp tiến lên đẩy ra cánh cửa cho nàng, sau đó khom người một cái, vội vã trở ra.
Như Thương bĩu môi, thầm nghĩ tiểu tử này tính khí còn rất bướng bỉnh, lúc này cũng đã nghe được phía trong phòng truyền đến một thanh âm kiều mỵ——
"Cô nương, xin mời vào trong đi!"
Âm thanh này vừa ra, Như Thương thiếu một chút không có phun ra. Nhanh chóng sải bước đi vào trong cửa, sau đó xoay tay lại, liền đem cánh cửa phòng từ bên trong đóng chặt.
Người trong phòng thấy nàng điệu bộ thế này, rốt cuộc "Hì hì" một tiếng cười vui vẻ.
Ngay sau đó, Như Thương chỉ cảm thấy một luồng mùi vị son phấn rất nồng đậm bay tới trước mặt, kèm với một thân y phục tơ lụa sặc sỡ, Mai Mai vẫn chưa có tẩy trang đã đứng ở trước người của nàng.
"A Thương ngươi thật đáng ghét, dám nói không quen biết người nhà!"
Như Thương vỗ trán, thật sự là không muốn nhìn lâu trên mặt hắn một cái, vì thế xoay đầu ra, rồi nói:
"Vốn ta cũng không biết cái gì Ngữ cô nương! Đến là nhận thức một...... Mai Mai xinh đẹp!"
Như Thương giờ phút này tâm tình thật tốt, dường như ngay cả lo lắng mấy ngày gần đây đều ở trên khuôn mặt tươi cười của Mai Mai hóa thành vô hình.
Nếu như không phải trên mặt đối phương còn có thuốc màu (dùng để hóa trang), nàng thật sự rất có xung động muốn đi tới nhéo một phen.
Nam sinh nữ tướng, bốn chữ này ở chỗ Mai Mai biểu hiện được thực sự quá cực hạn, thậm chí ngay cả thanh âm của hắn cũng mềm mại đáng yêu vài phần.
Không sai, nàng cùng hắn có quen biết.
Đại khái hai năm trước, một lần kia Tiêu Phương dẫn theo nàng tới nghe Mai Mai ca diễn, hai người cũng đã gặp qua một lần.
Khi đó Mai Mai đã khen ngợi Như Thương làm sao có thể xinh đẹp như thế, Như Thương liền đùa giỡn hắn: Ta xinh đẹp thế nào đi nữa, cũng không cướp đoạt chén cơm của nam nhân.
Mà Mai Mai cũng khôi hài trở lời nàng hai chữ —— Đáng ghét!
Chuyện lần đó làm Như Thương ước chừng vui vẻ cười nhạo bản thân nửa năm, ngay cả Tiêu Phương cũng nói, trên đời này người có thể trêu chọc nàng vui lên, không phải là Mai Mai thì không còn ai khác.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Nhưng vẫn hỏi nhiều thêm một tiếng:"Ta cũng không quen biết Ngữ lão bản nha!"Tiểu nhị lại không nhiều lời, trực tiếp tiến lên đẩy ra cánh cửa cho nàng, sau đó khom người một cái, vội vã trở ra.Như Thương bĩu môi, thầm nghĩ tiểu tử này tính khí còn rất bướng bỉnh, lúc này cũng đã nghe được phía trong phòng truyền đến một thanh âm kiều mỵ——"Cô nương, xin mời vào trong đi!"Âm thanh này vừa ra, Như Thương thiếu một chút không có phun ra. Nhanh chóng sải bước đi vào trong cửa, sau đó xoay tay lại, liền đem cánh cửa phòng từ bên trong đóng chặt.Người trong phòng thấy nàng điệu bộ thế này, rốt cuộc "Hì hì" một tiếng cười vui vẻ.Ngay sau đó, Như Thương chỉ cảm thấy một luồng mùi vị son phấn rất nồng đậm bay tới trước mặt, kèm với một thân y phục tơ lụa sặc sỡ, Mai Mai vẫn chưa có tẩy trang đã đứng ở trước người của nàng."A Thương ngươi thật đáng ghét, dám nói không quen biết người nhà!"Như Thương vỗ trán, thật sự là không muốn nhìn lâu trên mặt hắn một cái, vì thế xoay đầu ra, rồi nói:"Vốn ta cũng không biết cái gì Ngữ cô nương! Đến là nhận thức một...... Mai Mai xinh đẹp!"Như Thương giờ phút này tâm tình thật tốt, dường như ngay cả lo lắng mấy ngày gần đây đều ở trên khuôn mặt tươi cười của Mai Mai hóa thành vô hình.Nếu như không phải trên mặt đối phương còn có thuốc màu (dùng để hóa trang), nàng thật sự rất có xung động muốn đi tới nhéo một phen.Nam sinh nữ tướng, bốn chữ này ở chỗ Mai Mai biểu hiện được thực sự quá cực hạn, thậm chí ngay cả thanh âm của hắn cũng mềm mại đáng yêu vài phần.Không sai, nàng cùng hắn có quen biết.Đại khái hai năm trước, một lần kia Tiêu Phương dẫn theo nàng tới nghe Mai Mai ca diễn, hai người cũng đã gặp qua một lần.Khi đó Mai Mai đã khen ngợi Như Thương làm sao có thể xinh đẹp như thế, Như Thương liền đùa giỡn hắn: Ta xinh đẹp thế nào đi nữa, cũng không cướp đoạt chén cơm của nam nhân.Mà Mai Mai cũng khôi hài trở lời nàng hai chữ —— Đáng ghét!Chuyện lần đó làm Như Thương ước chừng vui vẻ cười nhạo bản thân nửa năm, ngay cả Tiêu Phương cũng nói, trên đời này người có thể trêu chọc nàng vui lên, không phải là Mai Mai thì không còn ai khác.