Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 337: Chánh sự
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Vừa nghĩ đến đây, hắn dứt khoát bộc phát ra vẻ hung ác, tiến lên một bước, dùng cả hai tay, trực tiếp xách lên Mai Mai từ trên người Như Thương giống như xách con gà con.Tên kia vừa rời khỏi Như Thương liền hô to cứu mạng, nhưng Như Thương lại một chút cũng không có ý tứ cứu hắn.Nàng thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp liền vọt tới chỗ một chậu nước sạch bên cạnh vốn là chuẩn bị cho Mai Mai, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ rửa mặt.Một bên kia, hai người ngươi một câu ta một câu mà nhao nhao ầm ĩ.Như Thương không đếm xỉa tới, những thứ thuốc màu này rất khó rửa, nàng phải ở trước gương đồng thật lâu, mới có thể tẩy sạch làn da, lộ ra diện mạo vốn có.Rốt cuộc giải quyết, khi đứng thẳng trở lại, không khỏi thở dài ra một hơi.Thầm nghĩ lần này không có Tiêu Phương ở bên người, Mai Mai quả nhiên không có nhiều bận tâm.Lẽ ra nàng ngày thường cũng không có nhiều niềm nở, thế nào Mai Mai này lại không sợ nàng chỉ sợ Tiêu Phương đây?Bên này trăm mối vẫn không có cách giải, bên kia hai người cãi vả dường như cũng thành một giai đoạn rồi.Cuối cùng ai thắng ai thua không biết, nhưng cuối cùng Mai Mai không có nhào tới trên người nàng nữa, Như Thương dùng ánh mắt cảm kích ném về phía Vạn Sự Thông, lại nhìn thấy trên cổ hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một đường vết cắt.Rất rõ ràng, là móng tay dài Mai Mai xước lên.Nàng bất đắc dĩ, dứt khoát tới kéo cửa một cái, hướng về phía bên ngoài kêu hô ——"Lấy cho Ngữ cô nương các ngươi một chậu nước để rửa mặt!"Khi quay đầu lại ý cười trên mặt đã không còn.Thấy nàng nghiêm túc, dù cho Mai Mai cũng không còn cười cợt nữa.Hắn biết Như Thương tới đây cũng không phải để ôn chuyện xưa, lập tức sẽ nói đến nội dung quan trọng, chính là chủ đề nhiều năm trước tới nay hắn đều cố tình lãng tránh.Đó là một khuất nhục, cũng không thể nào bằng sức một mình thay đổi khuất nhục.Bị người quản chế nhiều năm như vậy, mặc dù tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn phải nghe lệnh làm việc, người ta bảo làm gì thì làm cái đó.Đối với cái người Các chủ này, hắn không chỉ một lần dứt khoát muốn g**t ch*t.Nhưng lại cũng biết, chỉ cần Các chủ vừa chết, con tin bọn họ trong tay đối thủ giữ cũng đều có thể như chơi với trứng!
Vừa nghĩ đến đây, hắn dứt khoát bộc phát ra vẻ hung ác, tiến lên một bước, dùng cả hai tay, trực tiếp xách lên Mai Mai từ trên người Như Thương giống như xách con gà con.
Tên kia vừa rời khỏi Như Thương liền hô to cứu mạng, nhưng Như Thương lại một chút cũng không có ý tứ cứu hắn.
Nàng thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp liền vọt tới chỗ một chậu nước sạch bên cạnh vốn là chuẩn bị cho Mai Mai, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ rửa mặt.
Một bên kia, hai người ngươi một câu ta một câu mà nhao nhao ầm ĩ.
Như Thương không đếm xỉa tới, những thứ thuốc màu này rất khó rửa, nàng phải ở trước gương đồng thật lâu, mới có thể tẩy sạch làn da, lộ ra diện mạo vốn có.
Rốt cuộc giải quyết, khi đứng thẳng trở lại, không khỏi thở dài ra một hơi.
Thầm nghĩ lần này không có Tiêu Phương ở bên người, Mai Mai quả nhiên không có nhiều bận tâm.
Lẽ ra nàng ngày thường cũng không có nhiều niềm nở, thế nào Mai Mai này lại không sợ nàng chỉ sợ Tiêu Phương đây?
Bên này trăm mối vẫn không có cách giải, bên kia hai người cãi vả dường như cũng thành một giai đoạn rồi.
Cuối cùng ai thắng ai thua không biết, nhưng cuối cùng Mai Mai không có nhào tới trên người nàng nữa, Như Thương dùng ánh mắt cảm kích ném về phía Vạn Sự Thông, lại nhìn thấy trên cổ hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một đường vết cắt.
Rất rõ ràng, là móng tay dài Mai Mai xước lên.
Nàng bất đắc dĩ, dứt khoát tới kéo cửa một cái, hướng về phía bên ngoài kêu hô ——
"Lấy cho Ngữ cô nương các ngươi một chậu nước để rửa mặt!"
Khi quay đầu lại ý cười trên mặt đã không còn.
Thấy nàng nghiêm túc, dù cho Mai Mai cũng không còn cười cợt nữa.
Hắn biết Như Thương tới đây cũng không phải để ôn chuyện xưa, lập tức sẽ nói đến nội dung quan trọng, chính là chủ đề nhiều năm trước tới nay hắn đều cố tình lãng tránh.
Đó là một khuất nhục, cũng không thể nào bằng sức một mình thay đổi khuất nhục.
Bị người quản chế nhiều năm như vậy, mặc dù tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn phải nghe lệnh làm việc, người ta bảo làm gì thì làm cái đó.
Đối với cái người Các chủ này, hắn không chỉ một lần dứt khoát muốn g**t ch*t.
Nhưng lại cũng biết, chỉ cần Các chủ vừa chết, con tin bọn họ trong tay đối thủ giữ cũng đều có thể như chơi với trứng!
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Vừa nghĩ đến đây, hắn dứt khoát bộc phát ra vẻ hung ác, tiến lên một bước, dùng cả hai tay, trực tiếp xách lên Mai Mai từ trên người Như Thương giống như xách con gà con.Tên kia vừa rời khỏi Như Thương liền hô to cứu mạng, nhưng Như Thương lại một chút cũng không có ý tứ cứu hắn.Nàng thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp liền vọt tới chỗ một chậu nước sạch bên cạnh vốn là chuẩn bị cho Mai Mai, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ rửa mặt.Một bên kia, hai người ngươi một câu ta một câu mà nhao nhao ầm ĩ.Như Thương không đếm xỉa tới, những thứ thuốc màu này rất khó rửa, nàng phải ở trước gương đồng thật lâu, mới có thể tẩy sạch làn da, lộ ra diện mạo vốn có.Rốt cuộc giải quyết, khi đứng thẳng trở lại, không khỏi thở dài ra một hơi.Thầm nghĩ lần này không có Tiêu Phương ở bên người, Mai Mai quả nhiên không có nhiều bận tâm.Lẽ ra nàng ngày thường cũng không có nhiều niềm nở, thế nào Mai Mai này lại không sợ nàng chỉ sợ Tiêu Phương đây?Bên này trăm mối vẫn không có cách giải, bên kia hai người cãi vả dường như cũng thành một giai đoạn rồi.Cuối cùng ai thắng ai thua không biết, nhưng cuối cùng Mai Mai không có nhào tới trên người nàng nữa, Như Thương dùng ánh mắt cảm kích ném về phía Vạn Sự Thông, lại nhìn thấy trên cổ hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một đường vết cắt.Rất rõ ràng, là móng tay dài Mai Mai xước lên.Nàng bất đắc dĩ, dứt khoát tới kéo cửa một cái, hướng về phía bên ngoài kêu hô ——"Lấy cho Ngữ cô nương các ngươi một chậu nước để rửa mặt!"Khi quay đầu lại ý cười trên mặt đã không còn.Thấy nàng nghiêm túc, dù cho Mai Mai cũng không còn cười cợt nữa.Hắn biết Như Thương tới đây cũng không phải để ôn chuyện xưa, lập tức sẽ nói đến nội dung quan trọng, chính là chủ đề nhiều năm trước tới nay hắn đều cố tình lãng tránh.Đó là một khuất nhục, cũng không thể nào bằng sức một mình thay đổi khuất nhục.Bị người quản chế nhiều năm như vậy, mặc dù tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn phải nghe lệnh làm việc, người ta bảo làm gì thì làm cái đó.Đối với cái người Các chủ này, hắn không chỉ một lần dứt khoát muốn g**t ch*t.Nhưng lại cũng biết, chỉ cần Các chủ vừa chết, con tin bọn họ trong tay đối thủ giữ cũng đều có thể như chơi với trứng!