Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 356: Bay tới bay lui
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Như Thương cảm thấy thật sự hưởng thụ, loại cảm giác được người mang bay trước kia chỉ có ở chỗ Tiêu Phương mới có thể hưởng thụ được!Hiện tại có Vạn Sự Thông cùng Mai Mai, vốn tưởng rằng chỉ là có thêm hai trợ thủ, nhưng không ngờ lại còn có công hiệu này.Tình thế vốn khẩn trương nhưng bởi vì lúc này nàng đột nhiên cười một tiếng nên hòa hoãn lại không ít, Mai Mai bên trái bĩu môi, liếc nàng một cái, sau đó nói:"A Thương ngươi đang nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì, làm sao còn cười được!"Vạn Sự Thông không dám hỏi, nhưng cũng chuyển qua ánh mắt, chờ nghe Như Thương nói như thế nào.Không ngờ, nữ tử tuyệt mỹ ở giữa thu lại dáng vẻ vừa tươi cười, ngược lại dùng một loại vẻ mặt cùng giọng nói nghiêm túc nói với hai người hắn:"Về sau loại chuyện bay tới bay lui này, mỗi ngày một lần!"Lời vừa dứt, ba người đã rơi tới miệng núi lửa.Nam tử đi lên trước một bước tới đã xuôi theo thang mây bò đi vào, Như Thương không nói hai lời, liền đi theo vào bên trong.Vạn Sự Thông và Mai Mai rất cẩn thận bảo hộ nàng, đồng thời nhạy bén cảnh giác động tĩnh bên trong.Núi lửa cao bao nhiêu, thì bên trong sâu bấy nhiêu, thang mây chỉ đáp đến giữa sườn núi, còn dư lại một nửa cũng chỉ có thể tự mình nhảy xuống.Độ cao như vậy Như Thương cũng không cần người giúp một tay, tung người nhảy một cái liền vững vàng rơi xuống đất.Tiếp theo đến, Vạn Sự Thông và Mai Mai đã ở cùng một thời gian rơi xuống mặt đất, ngay sau đó ba người đi vào bên trong, nhưng thấy được không gian mênh mông xung quanh bốn phía toàn bộ đều chồng chất bao nhiêu là hỏa pháo.Có hơn mười người tử sĩ đứng vòng quanh, trong tay cũng xách theo cây đuốc lạnh lùng nhìn về phía ba người đi vào.Như Thương lạnh lẽo lướt qua một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại ở một lão giả bình tĩnh ngồi ổn định ở trong sân.Người nọ sắc mặt đồng cổ, hai mắt như hình chuông (là mắt gì ta), cằm hơi nhọn, lại thêm râu bạc trắng tự nhiên rũ xuống tới cổ áo màu lam.Hắn vốn nên đã tuổi bảy mươi, nhưng mà chỉ liếc mắt nhìn đến một cái, tối đa cũng vừa qua khỏi bốn mươi mà thôi.Chủ nhân Ẩn Nguyệt các, nàng đương nhiên nhận ra.Người hai phe đối mặt trái ngược nhau, Vạn Sự Thông đã bắt đầu dùng ánh mắt tìm kiếm mọi nơi người thân của mình.
Như Thương cảm thấy thật sự hưởng thụ, loại cảm giác được người mang bay trước kia chỉ có ở chỗ Tiêu Phương mới có thể hưởng thụ được!
Hiện tại có Vạn Sự Thông cùng Mai Mai, vốn tưởng rằng chỉ là có thêm hai trợ thủ, nhưng không ngờ lại còn có công hiệu này.
Tình thế vốn khẩn trương nhưng bởi vì lúc này nàng đột nhiên cười một tiếng nên hòa hoãn lại không ít, Mai Mai bên trái bĩu môi, liếc nàng một cái, sau đó nói:
"A Thương ngươi đang nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì, làm sao còn cười được!"
Vạn Sự Thông không dám hỏi, nhưng cũng chuyển qua ánh mắt, chờ nghe Như Thương nói như thế nào.
Không ngờ, nữ tử tuyệt mỹ ở giữa thu lại dáng vẻ vừa tươi cười, ngược lại dùng một loại vẻ mặt cùng giọng nói nghiêm túc nói với hai người hắn:
"Về sau loại chuyện bay tới bay lui này, mỗi ngày một lần!"
Lời vừa dứt, ba người đã rơi tới miệng núi lửa.
Nam tử đi lên trước một bước tới đã xuôi theo thang mây bò đi vào, Như Thương không nói hai lời, liền đi theo vào bên trong.
Vạn Sự Thông và Mai Mai rất cẩn thận bảo hộ nàng, đồng thời nhạy bén cảnh giác động tĩnh bên trong.
Núi lửa cao bao nhiêu, thì bên trong sâu bấy nhiêu, thang mây chỉ đáp đến giữa sườn núi, còn dư lại một nửa cũng chỉ có thể tự mình nhảy xuống.
Độ cao như vậy Như Thương cũng không cần người giúp một tay, tung người nhảy một cái liền vững vàng rơi xuống đất.
Tiếp theo đến, Vạn Sự Thông và Mai Mai đã ở cùng một thời gian rơi xuống mặt đất, ngay sau đó ba người đi vào bên trong, nhưng thấy được không gian mênh mông xung quanh bốn phía toàn bộ đều chồng chất bao nhiêu là hỏa pháo.
Có hơn mười người tử sĩ đứng vòng quanh, trong tay cũng xách theo cây đuốc lạnh lùng nhìn về phía ba người đi vào.
Như Thương lạnh lẽo lướt qua một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại ở một lão giả bình tĩnh ngồi ổn định ở trong sân.
Người nọ sắc mặt đồng cổ, hai mắt như hình chuông (là mắt gì ta), cằm hơi nhọn, lại thêm râu bạc trắng tự nhiên rũ xuống tới cổ áo màu lam.
Hắn vốn nên đã tuổi bảy mươi, nhưng mà chỉ liếc mắt nhìn đến một cái, tối đa cũng vừa qua khỏi bốn mươi mà thôi.
Chủ nhân Ẩn Nguyệt các, nàng đương nhiên nhận ra.
Người hai phe đối mặt trái ngược nhau, Vạn Sự Thông đã bắt đầu dùng ánh mắt tìm kiếm mọi nơi người thân của mình.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Như Thương cảm thấy thật sự hưởng thụ, loại cảm giác được người mang bay trước kia chỉ có ở chỗ Tiêu Phương mới có thể hưởng thụ được!Hiện tại có Vạn Sự Thông cùng Mai Mai, vốn tưởng rằng chỉ là có thêm hai trợ thủ, nhưng không ngờ lại còn có công hiệu này.Tình thế vốn khẩn trương nhưng bởi vì lúc này nàng đột nhiên cười một tiếng nên hòa hoãn lại không ít, Mai Mai bên trái bĩu môi, liếc nàng một cái, sau đó nói:"A Thương ngươi đang nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì, làm sao còn cười được!"Vạn Sự Thông không dám hỏi, nhưng cũng chuyển qua ánh mắt, chờ nghe Như Thương nói như thế nào.Không ngờ, nữ tử tuyệt mỹ ở giữa thu lại dáng vẻ vừa tươi cười, ngược lại dùng một loại vẻ mặt cùng giọng nói nghiêm túc nói với hai người hắn:"Về sau loại chuyện bay tới bay lui này, mỗi ngày một lần!"Lời vừa dứt, ba người đã rơi tới miệng núi lửa.Nam tử đi lên trước một bước tới đã xuôi theo thang mây bò đi vào, Như Thương không nói hai lời, liền đi theo vào bên trong.Vạn Sự Thông và Mai Mai rất cẩn thận bảo hộ nàng, đồng thời nhạy bén cảnh giác động tĩnh bên trong.Núi lửa cao bao nhiêu, thì bên trong sâu bấy nhiêu, thang mây chỉ đáp đến giữa sườn núi, còn dư lại một nửa cũng chỉ có thể tự mình nhảy xuống.Độ cao như vậy Như Thương cũng không cần người giúp một tay, tung người nhảy một cái liền vững vàng rơi xuống đất.Tiếp theo đến, Vạn Sự Thông và Mai Mai đã ở cùng một thời gian rơi xuống mặt đất, ngay sau đó ba người đi vào bên trong, nhưng thấy được không gian mênh mông xung quanh bốn phía toàn bộ đều chồng chất bao nhiêu là hỏa pháo.Có hơn mười người tử sĩ đứng vòng quanh, trong tay cũng xách theo cây đuốc lạnh lùng nhìn về phía ba người đi vào.Như Thương lạnh lẽo lướt qua một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại ở một lão giả bình tĩnh ngồi ổn định ở trong sân.Người nọ sắc mặt đồng cổ, hai mắt như hình chuông (là mắt gì ta), cằm hơi nhọn, lại thêm râu bạc trắng tự nhiên rũ xuống tới cổ áo màu lam.Hắn vốn nên đã tuổi bảy mươi, nhưng mà chỉ liếc mắt nhìn đến một cái, tối đa cũng vừa qua khỏi bốn mươi mà thôi.Chủ nhân Ẩn Nguyệt các, nàng đương nhiên nhận ra.Người hai phe đối mặt trái ngược nhau, Vạn Sự Thông đã bắt đầu dùng ánh mắt tìm kiếm mọi nơi người thân của mình.