Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 519: Cứu được Tiêu Phương
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… "Tiêu Phương!" Đột nhiên thét một tiếng kinh hãi, tiếp theo trong chớp mắt, cả người như một con báo khom lưng bò đến chỗ đó.Cô Độc Chứng cũng theo sát phía sau, đến được chỗ đó thì cũng không để ý đến cánh tay mình đã bị thương đến xương cốt, cắn răng cố nén đau đớn liều mạng đào bới những hòn đá kia ra.Người phía dưới hiển nhiên đã rất cố gắng, chẳng những từng chút từng chút theo đống đổ nát lách ra ngoài, còn nỗ lực kéo một người khác.Hai người phía trên rất nhanh phát hiện tình huống này, không khỏi vui mừng trong lòng.Tiêu Phương ở nơi này, còn được hắn liều mạng kéo lên, tám chín phần mười chính là phụ thân của Chử Thiên Minh—— Hoàng đế thực sự của Đông Thục quốc!Tâm tình vốn đã chìm xuống lại một lần nữa hồi phục, bất kể là Tần Như Thương hay là Chử Thiên Minh, cũng từ trong bi quan lần nữa tỉnh lại, tay cũng tăng thêm lực cố gắng cứu người.Chỉ trong chớp mắt, tay Tiêu Phương vươn lên phía trên đã lộ ra.Như Thương cầm lấy cái quạt, sau đó một tay cầm, lớn tiếng hướng về phía dưới kêu:"Tiên sinh ngươi chờ một chút! A Thương lập tức cứu ngươi ra ngoài!"Cánh tay bị cầm khẽ nhúc nhích ngón tay, chỉ một chút như vậy, đã cho Như Thương an ủi rất lớn.Nàng gần như khóc không thành tiếng, nàng rất muốn cảm tạ ông trời, cảm tạ hắn để Tiêu Phương còn sống.Nhưng lời ra đến khóe miệng cũng chỉ có thể chuyển thành nức nở nghẹn ngào, lời nói lẫn lộn, trộn vào nước mắt bao phủ trong cát bụi.Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Như Thương khóc thoải mái đến vậy, dù năm đó gia tộc đột nhiên gặp họa, nàng cũng không có rơi nhiều nước mắt như lúc này.Chử Thiên Minh không khuyên nàng, chuyện đến đây, ngay cả chính hắn cũng có chút không khống chế được tâm tình.Phụ thân!Một chữ thân thiết như vậy, sẽ lập tức xuất hiện trước mặt hắn ——Có một loại kích động không lời diễn tả được, hắn cảm thấy chính là cảm thụ của mình bây giờ.
"Tiêu Phương!" Đột nhiên thét một tiếng kinh hãi, tiếp theo trong chớp mắt, cả người như một con báo khom lưng bò đến chỗ đó.
Cô Độc Chứng cũng theo sát phía sau, đến được chỗ đó thì cũng không để ý đến cánh tay mình đã bị thương đến xương cốt, cắn răng cố nén đau đớn liều mạng đào bới những hòn đá kia ra.
Người phía dưới hiển nhiên đã rất cố gắng, chẳng những từng chút từng chút theo đống đổ nát lách ra ngoài, còn nỗ lực kéo một người khác.
Hai người phía trên rất nhanh phát hiện tình huống này, không khỏi vui mừng trong lòng.
Tiêu Phương ở nơi này, còn được hắn liều mạng kéo lên, tám chín phần mười chính là phụ thân của Chử Thiên Minh—— Hoàng đế thực sự của Đông Thục quốc!
Tâm tình vốn đã chìm xuống lại một lần nữa hồi phục, bất kể là Tần Như Thương hay là Chử Thiên Minh, cũng từ trong bi quan lần nữa tỉnh lại, tay cũng tăng thêm lực cố gắng cứu người.
Chỉ trong chớp mắt, tay Tiêu Phương vươn lên phía trên đã lộ ra.
Như Thương cầm lấy cái quạt, sau đó một tay cầm, lớn tiếng hướng về phía dưới kêu:
"Tiên sinh ngươi chờ một chút! A Thương lập tức cứu ngươi ra ngoài!"
Cánh tay bị cầm khẽ nhúc nhích ngón tay, chỉ một chút như vậy, đã cho Như Thương an ủi rất lớn.
Nàng gần như khóc không thành tiếng, nàng rất muốn cảm tạ ông trời, cảm tạ hắn để Tiêu Phương còn sống.
Nhưng lời ra đến khóe miệng cũng chỉ có thể chuyển thành nức nở nghẹn ngào, lời nói lẫn lộn, trộn vào nước mắt bao phủ trong cát bụi.
Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Như Thương khóc thoải mái đến vậy, dù năm đó gia tộc đột nhiên gặp họa, nàng cũng không có rơi nhiều nước mắt như lúc này.
Chử Thiên Minh không khuyên nàng, chuyện đến đây, ngay cả chính hắn cũng có chút không khống chế được tâm tình.
Phụ thân!
Một chữ thân thiết như vậy, sẽ lập tức xuất hiện trước mặt hắn ——
Có một loại kích động không lời diễn tả được, hắn cảm thấy chính là cảm thụ của mình bây giờ.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… "Tiêu Phương!" Đột nhiên thét một tiếng kinh hãi, tiếp theo trong chớp mắt, cả người như một con báo khom lưng bò đến chỗ đó.Cô Độc Chứng cũng theo sát phía sau, đến được chỗ đó thì cũng không để ý đến cánh tay mình đã bị thương đến xương cốt, cắn răng cố nén đau đớn liều mạng đào bới những hòn đá kia ra.Người phía dưới hiển nhiên đã rất cố gắng, chẳng những từng chút từng chút theo đống đổ nát lách ra ngoài, còn nỗ lực kéo một người khác.Hai người phía trên rất nhanh phát hiện tình huống này, không khỏi vui mừng trong lòng.Tiêu Phương ở nơi này, còn được hắn liều mạng kéo lên, tám chín phần mười chính là phụ thân của Chử Thiên Minh—— Hoàng đế thực sự của Đông Thục quốc!Tâm tình vốn đã chìm xuống lại một lần nữa hồi phục, bất kể là Tần Như Thương hay là Chử Thiên Minh, cũng từ trong bi quan lần nữa tỉnh lại, tay cũng tăng thêm lực cố gắng cứu người.Chỉ trong chớp mắt, tay Tiêu Phương vươn lên phía trên đã lộ ra.Như Thương cầm lấy cái quạt, sau đó một tay cầm, lớn tiếng hướng về phía dưới kêu:"Tiên sinh ngươi chờ một chút! A Thương lập tức cứu ngươi ra ngoài!"Cánh tay bị cầm khẽ nhúc nhích ngón tay, chỉ một chút như vậy, đã cho Như Thương an ủi rất lớn.Nàng gần như khóc không thành tiếng, nàng rất muốn cảm tạ ông trời, cảm tạ hắn để Tiêu Phương còn sống.Nhưng lời ra đến khóe miệng cũng chỉ có thể chuyển thành nức nở nghẹn ngào, lời nói lẫn lộn, trộn vào nước mắt bao phủ trong cát bụi.Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Như Thương khóc thoải mái đến vậy, dù năm đó gia tộc đột nhiên gặp họa, nàng cũng không có rơi nhiều nước mắt như lúc này.Chử Thiên Minh không khuyên nàng, chuyện đến đây, ngay cả chính hắn cũng có chút không khống chế được tâm tình.Phụ thân!Một chữ thân thiết như vậy, sẽ lập tức xuất hiện trước mặt hắn ——Có một loại kích động không lời diễn tả được, hắn cảm thấy chính là cảm thụ của mình bây giờ.