Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 531: Khó được hồ đồ

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Lời này lại làm cho lòng Như Thương như bị bóp chặt lại.Xem tranh!Đương nhiên là nhìn tranh sư muội La Sính của hắn vẽ.Đây là một đoạn ký ức Như Thương không muốn nhớ lại, về quỷ mị Dược Vương Cốc, có quá nhiều chuyện không nói được, cũng nói không rõ.Từ từ, cũng bắt đầu cố ý kiêng dè.Dĩ nhiên, chủ yếu nhất, là bởi vì lần đến Dược Vương Cốc trên thực tế là bị Tiêu Phương lừa.Hắn có lòng giải cứu muôn dân bá tánh, rồi lại không đành lòng đối mặt với hài cốt của sư muội, thế nên mới lừa nàng nói mình gặp hiểm cảnh, ép Như Thương không đi sẽ không qua được một kiếp kia.Trước mắt, Tiêu Phương lại chủ động nói tới bức họa của La Sính, Như Thương lại có chút không biết nên đối mặt như thế nào."Ngươi buông ra!" Nàng dùng sức giãy khỏi tay hắn, cũng không chịu đi về phía thư phòng kia một bước.Tiêu Phương quay đầu nhìn, trên mặt là đau khổ vô tận."Còn không chịu tha thứ sao?" Hắn gọi nàng: "A Thương, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta lần đó sao...""Không phải!" Nàng vội vàng nói, "Không phải, không phải! A Thương sao có thể oán giận tiên sinh, ta chỉ là… Chỉ là không muốn nhớ chuyện từng trải qua trước kia.""Nhưng chuyện đã rồi, trong lòng ngươi chắc chắn sẽ có khúc mắc. Dù cẩn thận đến mức nào, cũng sẽ có lúc vô ý chạm phải. Như vậy ngươi sẽ không vui, mà ngươi không vui, ta cũng... Ta cũng sẽ không vui."Lời như vậy Tiêu Phương rất ít nói, hơn bốn năm, hắn vẫn luôn rất cẩn thận duy trì trạng thái cân bằng với Như Thương.Hắn cảm thấy sự cân bằng này có thể làm cho bọn họ tiếp tục bình thản chung sống, không gặp phải chuyện không vui, thậm chí đường ai nấy đi.  (*câu gốc: nhất phách lưỡng tán)Nhưng chuyện cho tới bây giờ, sự thăng bằng này đã bắt đầu dần dần mất đi, bất luận là hắn hay nàng, không ai muốn tiếp tục giả bộ nữa.Dù sao, hồ đồ cả đời chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chân chính có thể làm, sẽ có mấy người đây?"Sao lại không rõ ràng!" Như Thương nhìn thẳng hắn, "Những chuyện cần biết ta đều biết rõ! Phương pháp giải trừ ôn dịch chính là thiêu hủy một thi thể nữ tử trong Dược Vương Cốc! Còn nữ thi kia... Chính là người trong bức họa trong thư phòng ngươi. Nàng họ La tên Sính, là sư muội của ngươi."

Lời này lại làm cho lòng Như Thương như bị bóp chặt lại.

Xem tranh!

Đương nhiên là nhìn tranh sư muội La Sính của hắn vẽ.

Đây là một đoạn ký ức Như Thương không muốn nhớ lại, về quỷ mị Dược Vương Cốc, có quá nhiều chuyện không nói được, cũng nói không rõ.

Từ từ, cũng bắt đầu cố ý kiêng dè.

Dĩ nhiên, chủ yếu nhất, là bởi vì lần đến Dược Vương Cốc trên thực tế là bị Tiêu Phương lừa.

Hắn có lòng giải cứu muôn dân bá tánh, rồi lại không đành lòng đối mặt với hài cốt của sư muội, thế nên mới lừa nàng nói mình gặp hiểm cảnh, ép Như Thương không đi sẽ không qua được một kiếp kia.

Trước mắt, Tiêu Phương lại chủ động nói tới bức họa của La Sính, Như Thương lại có chút không biết nên đối mặt như thế nào.

"Ngươi buông ra!" Nàng dùng sức giãy khỏi tay hắn, cũng không chịu đi về phía thư phòng kia một bước.

Tiêu Phương quay đầu nhìn, trên mặt là đau khổ vô tận.

"Còn không chịu tha thứ sao?" Hắn gọi nàng: "A Thương, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta lần đó sao..."

"Không phải!" Nàng vội vàng nói, "Không phải, không phải! A Thương sao có thể oán giận tiên sinh, ta chỉ là… Chỉ là không muốn nhớ chuyện từng trải qua trước kia."

"Nhưng chuyện đã rồi, trong lòng ngươi chắc chắn sẽ có khúc mắc. Dù cẩn thận đến mức nào, cũng sẽ có lúc vô ý chạm phải. Như vậy ngươi sẽ không vui, mà ngươi không vui, ta cũng... Ta cũng sẽ không vui."

Lời như vậy Tiêu Phương rất ít nói, hơn bốn năm, hắn vẫn luôn rất cẩn thận duy trì trạng thái cân bằng với Như Thương.

Hắn cảm thấy sự cân bằng này có thể làm cho bọn họ tiếp tục bình thản chung sống, không gặp phải chuyện không vui, thậm chí đường ai nấy đi.  (*câu gốc: nhất phách lưỡng tán)

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, sự thăng bằng này đã bắt đầu dần dần mất đi, bất luận là hắn hay nàng, không ai muốn tiếp tục giả bộ nữa.

Dù sao, hồ đồ cả đời chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chân chính có thể làm, sẽ có mấy người đây?

"Sao lại không rõ ràng!" Như Thương nhìn thẳng hắn, "Những chuyện cần biết ta đều biết rõ! Phương pháp giải trừ ôn dịch chính là thiêu hủy một thi thể nữ tử trong Dược Vương Cốc! Còn nữ thi kia... Chính là người trong bức họa trong thư phòng ngươi. Nàng họ La tên Sính, là sư muội của ngươi."

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Lời này lại làm cho lòng Như Thương như bị bóp chặt lại.Xem tranh!Đương nhiên là nhìn tranh sư muội La Sính của hắn vẽ.Đây là một đoạn ký ức Như Thương không muốn nhớ lại, về quỷ mị Dược Vương Cốc, có quá nhiều chuyện không nói được, cũng nói không rõ.Từ từ, cũng bắt đầu cố ý kiêng dè.Dĩ nhiên, chủ yếu nhất, là bởi vì lần đến Dược Vương Cốc trên thực tế là bị Tiêu Phương lừa.Hắn có lòng giải cứu muôn dân bá tánh, rồi lại không đành lòng đối mặt với hài cốt của sư muội, thế nên mới lừa nàng nói mình gặp hiểm cảnh, ép Như Thương không đi sẽ không qua được một kiếp kia.Trước mắt, Tiêu Phương lại chủ động nói tới bức họa của La Sính, Như Thương lại có chút không biết nên đối mặt như thế nào."Ngươi buông ra!" Nàng dùng sức giãy khỏi tay hắn, cũng không chịu đi về phía thư phòng kia một bước.Tiêu Phương quay đầu nhìn, trên mặt là đau khổ vô tận."Còn không chịu tha thứ sao?" Hắn gọi nàng: "A Thương, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta lần đó sao...""Không phải!" Nàng vội vàng nói, "Không phải, không phải! A Thương sao có thể oán giận tiên sinh, ta chỉ là… Chỉ là không muốn nhớ chuyện từng trải qua trước kia.""Nhưng chuyện đã rồi, trong lòng ngươi chắc chắn sẽ có khúc mắc. Dù cẩn thận đến mức nào, cũng sẽ có lúc vô ý chạm phải. Như vậy ngươi sẽ không vui, mà ngươi không vui, ta cũng... Ta cũng sẽ không vui."Lời như vậy Tiêu Phương rất ít nói, hơn bốn năm, hắn vẫn luôn rất cẩn thận duy trì trạng thái cân bằng với Như Thương.Hắn cảm thấy sự cân bằng này có thể làm cho bọn họ tiếp tục bình thản chung sống, không gặp phải chuyện không vui, thậm chí đường ai nấy đi.  (*câu gốc: nhất phách lưỡng tán)Nhưng chuyện cho tới bây giờ, sự thăng bằng này đã bắt đầu dần dần mất đi, bất luận là hắn hay nàng, không ai muốn tiếp tục giả bộ nữa.Dù sao, hồ đồ cả đời chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chân chính có thể làm, sẽ có mấy người đây?"Sao lại không rõ ràng!" Như Thương nhìn thẳng hắn, "Những chuyện cần biết ta đều biết rõ! Phương pháp giải trừ ôn dịch chính là thiêu hủy một thi thể nữ tử trong Dược Vương Cốc! Còn nữ thi kia... Chính là người trong bức họa trong thư phòng ngươi. Nàng họ La tên Sính, là sư muội của ngươi."

Chương 531: Khó được hồ đồ