Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 551: Sao Như Thương không cười một cái

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Thẩm Ngọc vỗ trán, mặt đầy hắc tuyến!Vấn đề Mai Mai hỏi một mực khúc mắc trong lòng hắn, còn thích A Thương sao? Còn thích không?Muốn hắn nói thế nào đây?Chuyện cho tới bây giờ, có thích hay không, có gì khác nhau?......Một năm sauĐông Thục trải qua một cuộc cung biến, nguyên khí mất một năm mới hoàn toàn khôi phục.Hoàng đế lần nữa trở về hoàng cung Tấn Dương, khôi phục triều chính tất cả trở lại như thường.Nhưng Tần Như Thương vẫn ở lại Thục Đô, không trở về thành Tấn Dương.Mấy ngày gần đây nàng luôn có một loại cảm giác, giống như kết quả mà mình chờ hơn một năm sắp được công bố.Có bằng hữu phương xa sắp tới, không biết là vui, hay là lo.......Hôm đó trời trong, giữa bầu trời xanh xuất hiện một đóa tâm vân*, cho dù có gió cũng không cách nào thổi tan. (mậy tụ 1 chỗ)Hai chữ ‘Lãng mạn’ hiện lên trong đầu Như Thương, nàng muốn cười ra tiếng, nhưng lại bởi vì quá lâu không mở miệng nói chuyện mà quên mất nên biểu đạt như thế nào.Có thị nữ thiếp thân vội vã đi vào, nàng làm ra biểu tình kinh ngạc, thị nữ kia rất thông minh, lập tức đáp lời:"Thẩm công tử sai người báo lại, nói có khách quý tới, sai bọn nô tỳ đi nghênh đón."Lời của cô gái làm trái tim Như Thương bất chợt bắt đầu đập thình thịch, nàng lấy tay che ngực, nhưng không cách nào làm nó hoãn xuống được.Chợt như nghe được có người đang nhẹ nhàng gọi tên nàng, Như Thương, Như Thương! Một tiếng một tiếng, thẳng vào trong tai.Nàng nhẹ xoay người, thân thể xoay về hướng đó, nhưng lại thấy được một người mặc trường bào màu đen đứng dưới tán cây hòe nở hoa.Tóc dài chỉ dùng một sợi dây cùng màu buộc lại buông sau gáy, có gió thổi tới thì còn có thể nhẹ nhàng tung bay.Hai cánh tay người nọ vòng trước ngực, một đôi mắt tựa như mở vừa tựa như đóng, bộ dáng lười biếng như chưa tỉnh ngủ.Có nước mắt mãnh liệt trào ra, sau lưng hắn mơ hồ còn một vị công tử mặc áo trắng.Bên cạnh công tử kia có một cô gái xinh đẹp làm bạn, nàng kia ngồi trên lưng một con bạch hổ, đang nhìn nàng cười dí dỏm.Thấy nàng nhìn lại, người mặc trường bào màu đen nâng một cánh tay, nhẹ vẫy vẫy tay, gọi nàng:"Như Thương, sao lại không cười một cái?"

Thẩm Ngọc vỗ trán, mặt đầy hắc tuyến!

Vấn đề Mai Mai hỏi một mực khúc mắc trong lòng hắn, còn thích A Thương sao? Còn thích không?

Muốn hắn nói thế nào đây?

Chuyện cho tới bây giờ, có thích hay không, có gì khác nhau?

......

Một năm sau

Đông Thục trải qua một cuộc cung biến, nguyên khí mất một năm mới hoàn toàn khôi phục.

Hoàng đế lần nữa trở về hoàng cung Tấn Dương, khôi phục triều chính tất cả trở lại như thường.

Nhưng Tần Như Thương vẫn ở lại Thục Đô, không trở về thành Tấn Dương.

Mấy ngày gần đây nàng luôn có một loại cảm giác, giống như kết quả mà mình chờ hơn một năm sắp được công bố.

Có bằng hữu phương xa sắp tới, không biết là vui, hay là lo.

......

Hôm đó trời trong, giữa bầu trời xanh xuất hiện một đóa tâm vân*, cho dù có gió cũng không cách nào thổi tan. (mậy tụ 1 chỗ)

Hai chữ ‘Lãng mạn’ hiện lên trong đầu Như Thương, nàng muốn cười ra tiếng, nhưng lại bởi vì quá lâu không mở miệng nói chuyện mà quên mất nên biểu đạt như thế nào.

Có thị nữ thiếp thân vội vã đi vào, nàng làm ra biểu tình kinh ngạc, thị nữ kia rất thông minh, lập tức đáp lời:

"Thẩm công tử sai người báo lại, nói có khách quý tới, sai bọn nô tỳ đi nghênh đón."

Lời của cô gái làm trái tim Như Thương bất chợt bắt đầu đập thình thịch, nàng lấy tay che ngực, nhưng không cách nào làm nó hoãn xuống được.

Chợt như nghe được có người đang nhẹ nhàng gọi tên nàng, Như Thương, Như Thương! Một tiếng một tiếng, thẳng vào trong tai.

Nàng nhẹ xoay người, thân thể xoay về hướng đó, nhưng lại thấy được một người mặc trường bào màu đen đứng dưới tán cây hòe nở hoa.

Tóc dài chỉ dùng một sợi dây cùng màu buộc lại buông sau gáy, có gió thổi tới thì còn có thể nhẹ nhàng tung bay.

Hai cánh tay người nọ vòng trước ngực, một đôi mắt tựa như mở vừa tựa như đóng, bộ dáng lười biếng như chưa tỉnh ngủ.

Có nước mắt mãnh liệt trào ra, sau lưng hắn mơ hồ còn một vị công tử mặc áo trắng.

Bên cạnh công tử kia có một cô gái xinh đẹp làm bạn, nàng kia ngồi trên lưng một con bạch hổ, đang nhìn nàng cười dí dỏm.

Thấy nàng nhìn lại, người mặc trường bào màu đen nâng một cánh tay, nhẹ vẫy vẫy tay, gọi nàng:

"Như Thương, sao lại không cười một cái?"

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Thẩm Ngọc vỗ trán, mặt đầy hắc tuyến!Vấn đề Mai Mai hỏi một mực khúc mắc trong lòng hắn, còn thích A Thương sao? Còn thích không?Muốn hắn nói thế nào đây?Chuyện cho tới bây giờ, có thích hay không, có gì khác nhau?......Một năm sauĐông Thục trải qua một cuộc cung biến, nguyên khí mất một năm mới hoàn toàn khôi phục.Hoàng đế lần nữa trở về hoàng cung Tấn Dương, khôi phục triều chính tất cả trở lại như thường.Nhưng Tần Như Thương vẫn ở lại Thục Đô, không trở về thành Tấn Dương.Mấy ngày gần đây nàng luôn có một loại cảm giác, giống như kết quả mà mình chờ hơn một năm sắp được công bố.Có bằng hữu phương xa sắp tới, không biết là vui, hay là lo.......Hôm đó trời trong, giữa bầu trời xanh xuất hiện một đóa tâm vân*, cho dù có gió cũng không cách nào thổi tan. (mậy tụ 1 chỗ)Hai chữ ‘Lãng mạn’ hiện lên trong đầu Như Thương, nàng muốn cười ra tiếng, nhưng lại bởi vì quá lâu không mở miệng nói chuyện mà quên mất nên biểu đạt như thế nào.Có thị nữ thiếp thân vội vã đi vào, nàng làm ra biểu tình kinh ngạc, thị nữ kia rất thông minh, lập tức đáp lời:"Thẩm công tử sai người báo lại, nói có khách quý tới, sai bọn nô tỳ đi nghênh đón."Lời của cô gái làm trái tim Như Thương bất chợt bắt đầu đập thình thịch, nàng lấy tay che ngực, nhưng không cách nào làm nó hoãn xuống được.Chợt như nghe được có người đang nhẹ nhàng gọi tên nàng, Như Thương, Như Thương! Một tiếng một tiếng, thẳng vào trong tai.Nàng nhẹ xoay người, thân thể xoay về hướng đó, nhưng lại thấy được một người mặc trường bào màu đen đứng dưới tán cây hòe nở hoa.Tóc dài chỉ dùng một sợi dây cùng màu buộc lại buông sau gáy, có gió thổi tới thì còn có thể nhẹ nhàng tung bay.Hai cánh tay người nọ vòng trước ngực, một đôi mắt tựa như mở vừa tựa như đóng, bộ dáng lười biếng như chưa tỉnh ngủ.Có nước mắt mãnh liệt trào ra, sau lưng hắn mơ hồ còn một vị công tử mặc áo trắng.Bên cạnh công tử kia có một cô gái xinh đẹp làm bạn, nàng kia ngồi trên lưng một con bạch hổ, đang nhìn nàng cười dí dỏm.Thấy nàng nhìn lại, người mặc trường bào màu đen nâng một cánh tay, nhẹ vẫy vẫy tay, gọi nàng:"Như Thương, sao lại không cười một cái?"

Chương 551: Sao Như Thương không cười một cái