Đáp máy bay xuống mặt đất, Dạ Tuyết Ninh mang theo tâm trạng ủ dột ra khỏi sân bay. Cô vừa đi vừa bực dọc cho tay vào túi xách, lát sau như một phép màu lôi ra chiếc điện thoại mang kiểu dáng mới nhất với số lượng bán có hạn, lười biếng liếc qua màn hình điện thoại, lông mày cô theo đó nhíu thành một đường. “Lại thế nữa rồi!” Dạ Tuyết Ninh thở dài cất lại điện thoại vào túi, trong lòng căm phẫn không nhịn được bật ra tiếng trách móc. “Con nhỏ chết tiệt.” Cô đã quá quen với việc về nước chỉ có một mình nhưng lần này nằm ngoài dự đoán của cô. Khi Dạ Tuyết Ninh đưa tay day nhẹ huyệt thái dương thì có một đôi tay bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Theo bản năng cô đưa tay đẩy mạnh kẻ đó ra xa, tâm trạng mệt mỏi lại thêm ngủ không đủ giấc, cô trợn tròn mắt, quyết tâm dần cho tên vô lại này một bài học. Thế nhưng cánh tay cô giơ lên chợt dừng lại giữa không trung. Đơ ba giây, mắt cô như phát sáng, há hốc mồm nhìn chằm chằm người trước mặt bằng cặp mắt hoa si. Anh ta đứng ở đó, cong cong khóe…
Tác giả: