Lần đầu tiên anh và cô gặp nhau là một ngày mưa tầm tã, cái ngày định mệnh mà anh phải mất đi tất cả. Trong trí nhớ mờ nhạt của anh về quá khứ, thì mảng kí ức về ngày hôm ấy lại rõ nét, chân thực hơn bao giờ hết. Mỗi khi nhắm mắt lại, anh tưởng chừng như một lần nữa quay trở lại thời điểm đó, dưới cơn mưa như trút nước, tiếng sấm vang vọng đâu đây. Mùi nồng đậm của đất ẩm quyện với mùi máu tanh tưởi xộc lên khoang mũi, mang đến cảm giác vô cùng buồn nôn cùng không khí tang tóc khi đó tạo thành một bức hoạ tuyệt mỹ về thảm kịch và hỗn mang. Những vũng máu lênh lang hoà vào nước mưa chảy đẫm sân gạch vốn sạch boong không một vết hoen ố. Anh vẫn nhớ cách đấy mấy ngày lá cây rụng đầy, được mọi người quét gọn chất thành đống ở góc sân. Vẫn còn đấy, nhưng không phải lá, mà là thây người. Thây người xếp chồng chất lên nhau, mỗi cái chết là một tội ác khác nhau. Có người vạn tiễn xuyên tim, trước ngực cắm đầy những mũi tên đẫm máu; có người bị rạch cổ, máu đỏ thấm đẫm y phục, chết không nhắm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...