“Cậu đứng ở đây, đừng ra ngoài”. Dịch Tiểu Lâu nắm trong tay một cây súng ngắn màu bạc, dựa lưng, áp sát tai vào cửa, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đáy mắt lại khó kiềm nén được đau thương. Bọn họ bị vây ở chỗ này đã bảy tám tiếng đồng hồ để tránh bị tang thi vây khốn nên tinh thần cậu đã sớm suy kiệt, hiện tại lại không sử dụng được năng lực, tang thi tập trung ngoài cửa ngày càng nhiều, cậu cũng không biết mình có thể chống đỡ đến khi cứu viện tới hay không, nhưng cậu biết mình nhất định phải bảo vệ thật tốt người bên cạnh này. “Cậu đưa vũ khí cho tôi, tôi cũng ra ngoài”. Tưởng Chấn Vũ khoác trên người cái áo khoác trắng, lúc trốn chạy đã bị kéo rách bươm. Mái tóc dài ngày thường buộc chỉnh tề đã sớm tản ra, lớp lớp phiêu bay phía sau ót. Trên chân chỉ còn một chiếc giày, chiếc còn lại đã sớm rớt đi đâu không rõ. Từ khi chạy trốn đến nay, hắn đều một mực không mở miệng, chỉ yên lặng cắn môi theo sát Dịch Tiểu Lâu trốn đông nấp tây, mà hiện tại câu đầu tiên hắn mở…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...