Có một số quá khứ, không muốn quên là bởi vì nó đẹp đến nỗi đã ăn sâu vào tâm trí. Có một số quá khứ, rất muốn quên, lại như hình với bóng, trì trệ không chịu đi. *** Hình như mùa thu năm nay đặc biệt đến sớm, cũng đặc biệt dài. Tân Đồng từ thư viện bước ra, hít sâu một hơi. Bầu không khí hơi se lạnh, cũng rất trong lành, làm cô, một người bị mùi sách và nhiệt độ nóng nực bên trong ngấm vào đầu óc có chút hỗn loạn, thoáng thanh tỉnh không ít. “Đồng Đồng!” Tân Đồng quay qua nhìn, vẫy vẫy tay, Lệ Thịnh đã bước qua chỗ cô. “Đợi lâu chưa anh?” Cô nghiêng đâu, nhón chân, giúp anh kéo áo lại. Lệ Thịnh ngoan ngoãn cúi người xuống, sau đó đứng thẳng dậy, cầm lấy tay cô. “Lạnh thật đó!” Tân Đồng làm như sợ lạnh rút tay mình ra, đặt ở ngoài miệng hà hơi, chà xát. Lệ Thịnh cười, lần nữa chụp lấy tay cô. Tân Đồng cũng tự giác để anh nắm tay lần nữa, “Sao không chờ em ở trong xe?” Trời lạnh như vậy, người này sao lại không yêu quý chính mình chút nào? Cô nghĩ đến đây, vẻ mặt có hơi buồn bực. “Xe ở…
Tác giả: