Tác giả:

Lần đầu tiên Lam Dương nhìn thấy Từ Xán là khi cậu đang nằm bò trên bàn làm bài tập, bỗng nhiên cảm thấy sách vở như đang ở dưới bóng râm. Cậu ngẩng đầu, hét về phía cửa bằng giọng non nớt: “Tránh ra, anh chắn hết ánh sáng của em rồi!” Từ Xán mang theo hành lý đứng trước cửa, dáng người gầy gò như được nạm một đường viền màu vàng nhạt. Một người đàn ông cao gầy bước ra từ căn phòng phía sau, mỉm cười chào đón mẹ con Từ Xán đang đứng ngoài cửa, “Hai mẹ con đến rồi thì vào đi.” Lập tức quay đầu nói với Lam Dương, “Dương Dương, đây là mẹ và anh trai.” Mẹ con Từ Xán bước chân vào cửa, khiến sàn nhà đã cũ vang lên thành tiếng “Bình bịch”. Lam Dương đứng lên, chỉ cao đến cằm Từ Xán. Cậu không nói gì, hàng mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt to xinh đẹp. Ngược lại, Từ Xán thoải mái gọi người đàn ông cao gầy một tiếng “Cha”, sau đó cười thản nhiên với Lam Dương. Mẹ Từ đứng đằng sau dè dặt giải thích, “Để anh đợi lâu như vậy, là vì bị tắc đường…” Ngày đầu tiên, mọi chuyện đã không suôn sẻ. “Sau…

Truyện chữ