– Ngọc Linh, mau ăn sáng rồi đi học đi con. Sắp đến giờ rồi. – Giọng một người phụ nữ vang lên một cách gắt gỏng. – Biết rồi, phiền quá. – Theo đó một giọng nữ còn đang ngái ngủ vang lên. Cô từ từ tiến vào phòng bếp một cách chậm rì rì, tay che miệng đánh ngáp. Cô gái có khuôn mặt rất bình thường, chỉ được xem là mi thanh mục tú, làn da trắng mị, trên mặt đeo một cặp kính màu đen. Điểm đặc biệt là hai cánh môi của cô không tô tự hồng, cặp mắt đen linh động sáng ngời hữu thần, mái tóc đen dài cột cao gọn gàng. Áo dài trắng tinh khôi bao trọn dáng người nhỏ gầy của cô. Vai đeo cặp dây làm bằng vải. Cô ngồi xuống ghế, để cặp lên bàn, cầm thìa và đũa lên ăn mì tôm. – Phiền toái, má đã gọi con suốt mười lăm phút mới thấy con ra ăn, còn nói nữa. Mì cũng sắp nở hết. – Người phụ nữ thương yêu nhìn đứa con gái, than thở nói. – Tại buồn ngủ thôi. Má đừng nói nữa. – Cô con gái hơi xấu hổ chột dạ nói. – Thôi, ăn nhanh còn đi học. – Người phụ nữ nhìn cô gái nói. Bà thật sự không còn gì để nói rồi…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...