Tác giả:

Tôi là Đóa Ngọc Hân, là một bông hoa hồng trong gia đình. Họ nuông chiều tôi hết mực, tôi thích cái gì họ đều không nói một hai lời cho tôi c** **. Ngay cả những thứ đồ chơi đắt tiền họ đều bỏ ra để mua cho tôi. Đến năm tôi ba tuổi, bố mẹ tôi có thai, điều này tôi rất vui mừng. Như thường lệ tôi chạy đến bụng mệ cọ qua cọ lại làm nũng. Nhưng khac với thường ngày mẹ tôi lại đẩy tôi ra, bố tôi cũng không nhìn ttooi lần nào. Chỉ có mình tôi đứng đó, tủi thân nhìn bóng dáng của họ đi xa. Đứ con nít ba tuổi như tôi thì biết cái gì cơ chứ, cứ nghĩ là bố mẹ bỏ rơi mình, cơ mà lớn lên tôi mới biết là bố mẹ bỏ rơi tôi thật. Tôi suy nghĩ có phải là do sự xuất hiện của Đóa Thành - em trai tôi hay không? Từ khi nó đang là một quả trứng trong bụng mẹ thì bố mẹ liền nhìn tôi bằng một ánh mắt xa lánh còn đối với nó như một bảo vật. Tôi và nó đều là con của bố mẹ kia mà, bỗng dưng cho một đứa trẻ như tôi dành hết bao nhiêu là yêu thương rồi đùng một cái quay lưng bỏ đi. Quả đúng là "mật ngọt chết…

Truyện chữ