“Hoàng quý phi, tam hoàng tử đã ngủ. Trước khi ngủ trước hắn còn mở mắt to nhìn chung quanh tìm ngài.” Đông Sanh cười mỉm đi tới. Viên Diệu Diệu nằm ở trên ghế quý phi, đầu đầy châu ngọc, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người lung linh như ẩn như hiện, bất cứ ai nhìn vào đều không ra nàng đang còn trong tháng. Nghe được lời nói Đông Sanh, nàng mím môi cười. Tiểu cung nữ quỳ bên cạnh quỳ, hai tay nâng trái vải vừa lột vỏ đưa lên. Chỉ thấy môi đỏ mọng của nàng, đút trái vải trắng như tuyết kia vào trong miệng. Thẳng đến phun ra hột vải, nàng mới dài thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên tự đắc nằm trên ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng Viên Diệu Diệu, mười lăm tuổi tiến cung, trí tuệ lanh lợi, bắt lấy thánh tâm, vinh sủng không suy. Người khác đều cho rằng hoàng thượng yêu thích nhan sắc của nàng, nhất thời cảm thấy mới mẻ, lại không biết hoàng thượng thích nàng vì nàng thấy rõ thánh tâm, hiểu rõ thánh ý. Bây giờ nàng hai mươi tuổi hoa, bộ dáng xinh đẹp như tạc, thịnh sủng còn nhiều hơn lúc trước.…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...