Tác giả:

Editor: thanh huyền Từng cái địa phương, lên tới khách sạn Thất Tinh, xuống đến phố ngõ hẹp, bất kể là mang họ Tinh hay là không mang họ Tinh , nó sau hạng nhất định đều là Lão Thử cùng làm bạn thùng rác, như lúc này, ánh trăng mông lung  chiếu rọi xuống, một ít đồ sắp xếp rõ ràng đứng ở đó, ẩn ẩn  còn có thể nghe được tiếng kêu xèo xèo.. Dưới loại tình huống này tản ra mùi vị tanh tưởi, còn lại là buổi tối tại đây thấy không rõ năm ngón tay, vốn hẳn nên không có người , nhưng là lúc này, tại góc sáng sủa đen sẫm kia lại truyền đến một âm thanh như có như không  **. diendanlequidon.com Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn  . "Mau bắt lấy cô ta, đừng làm cho  nữ nhân chết tiệt chạy mất, bắt được cô ta, đêm nay huynh đệ mỗi người có phần a." Đột nhiên, một người nam nhân  thô giọng tại ban đêm yên tĩnh  nghe qua phá lệ  đột ngột. "Hỏa Hoan, Lão Tử cũng là xem thật kỹ xem, cô còn có thể chạy bao lâu, không cho cô điểm nhan sắc nhìn xem, cô thật đúng là không…

Chương 66: Tôi đối lão nhân không có hứng thú

Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ ĐồTác giả: Ngọc Như NhanTruyện Ngôn TìnhEditor: thanh huyền Từng cái địa phương, lên tới khách sạn Thất Tinh, xuống đến phố ngõ hẹp, bất kể là mang họ Tinh hay là không mang họ Tinh , nó sau hạng nhất định đều là Lão Thử cùng làm bạn thùng rác, như lúc này, ánh trăng mông lung  chiếu rọi xuống, một ít đồ sắp xếp rõ ràng đứng ở đó, ẩn ẩn  còn có thể nghe được tiếng kêu xèo xèo.. Dưới loại tình huống này tản ra mùi vị tanh tưởi, còn lại là buổi tối tại đây thấy không rõ năm ngón tay, vốn hẳn nên không có người , nhưng là lúc này, tại góc sáng sủa đen sẫm kia lại truyền đến một âm thanh như có như không  **. diendanlequidon.com Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn  . "Mau bắt lấy cô ta, đừng làm cho  nữ nhân chết tiệt chạy mất, bắt được cô ta, đêm nay huynh đệ mỗi người có phần a." Đột nhiên, một người nam nhân  thô giọng tại ban đêm yên tĩnh  nghe qua phá lệ  đột ngột. "Hỏa Hoan, Lão Tử cũng là xem thật kỹ xem, cô còn có thể chạy bao lâu, không cho cô điểm nhan sắc nhìn xem, cô thật đúng là không… Chỉ vào lồng ngực của mình, vẻ mặt tà mị của Đoan Mộc Minh nở nụ cười, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào mê người trên cơ thể cô, trong đầu anh không tự chủ được lại hiện ra dáng người cô, cổ họng căng thẳng, nhất thời một bộ phận trong cơ thể lại cứng rắn như sắt chống trên bụng cô."Đoan Mộc Minh ", thân thể anh cứng đờ, trên mặt Hỏa Hoan một mảnh đỏ bừng."Sợ sao?" Ghé sát vào tai cô nói, môi Đoan Mộc Minh làm như lơ đãng sát qua vành tai mẫn cảm của cô, cảm giác được thân thể cô theo bản năng run lên, khóe miệng gợi lên một chút khẽ nhếch, anh cười càng thêm rạng rỡ."Ai nói tôi sợ?" Hỏa Hoan mạnh miệng nói, hai tay cố gắng ở hai bên nắm chặt và nhau "Đoan Mộc Minh, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không buông, tôi sẽ kêu lên đấy”."Ha ha ~~~" nhìn bộ dáng đáng yêu kia của cô, Đoan Mộc Minh  mạnh mẽ đặt chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi cô, "Em dám  kêu ư, càng nhiều người nhìn, anh càng hưng phấn."Khi nói chuyện, môi của anh lại một lần nữa hôn lên môi của cô, môi cô giống như một ly kem ngọt ngào, từng miếng từng miếng được người khác l**m láp, trên vầng trán tràn đầy ý cười.Nếu cô thật sự lợi hại, nhất định cô sẽ đánh cho anh một trận tới độ răng rơi đầy đất, nhưng mà, rõ ràng so sánh sự chênh lệch giữa chiều cao cùng sức lực, cô chẳng khác nào con kiến so với con voi."Sao đột nhiên không nói gì? Đầu lưỡi của em bị mèo cắn đứt rồi à?"Đoan Mộc Minh ung dung nhìn cô, cô cứ thế thuận theo tự nhiên  nhưng việc này nằm ngoài dự liệu của anh. Trong trí nhớ của anh, cô giống như là con mèo, ai động đến cô là cô sẽ giương nanh múa vuốt ngay được."Tôi đang suy nghĩ, nụ hôn của anh cũng chỉ được có như vậy thôi à?" Hỏa Hoan lẳng lặng nói, không chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt vô cùng thất vọng."Em nói cái gì?" Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ."Còn nữa, có phải hôm nay anh ăn tỏi phải không? Phiền anh lần sau muốn hôn phụ nữ thì nên đánh răng ở nhà trước đi nhé. Cám ơn đã hợp tác." Hỏa Hoan nói xong, Đoan Mộc Minh vẫn còn đang ngẫn ra như tượng sống thì cô chậm rãi đẩy anh ra, lui về phía sau vài bước, lại bước lên vừa sửa sang caravat cho anh vừa nói, "Thầy giáo Đoan Mộc à, kỹ thuật hôn môi của thầy thật sự rất kém cỏi. Thầy nên tìm người để luyện tập nhiều một chút đi.""Em......" Đoan Mộc Minh nhất thời chán nản, lòng tự trọng kiêu ngạo của anh bấy lâu nay bỗng bị cô hung hăng dẫm nát dưới lòng bàn chân."Tôi muốn đi học, hẹn gặp lại thầy. À không, vẫn là vĩnh viễn đừng gặp lại chứ. Tôi đối với người lớn tuổi không có hứng thú."Vẻ mặt hèn mọn liếc mắt nhìn anh một cái, Hỏa Hoan không chút để ý nói, nhìn bộ dạng kia, tuổi tác cũng có thể làm cha được rồi, già như trong lời nói của cô."Hỏa Hoan, có bản lĩnh thì lặp lại em một lần nữa xem?"

Chỉ vào lồng ngực của mình, vẻ mặt tà mị của Đoan Mộc Minh nở nụ cười, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào mê người trên cơ thể cô, trong đầu anh không tự chủ được lại hiện ra dáng người cô, cổ họng căng thẳng, nhất thời một bộ phận trong cơ thể lại cứng rắn như sắt chống trên bụng cô.

"Đoan Mộc Minh ", thân thể anh cứng đờ, trên mặt Hỏa Hoan một mảnh đỏ bừng.

"Sợ sao?" Ghé sát vào tai cô nói, môi Đoan Mộc Minh làm như lơ đãng sát qua vành tai mẫn cảm của cô, cảm giác được thân thể cô theo bản năng run lên, khóe miệng gợi lên một chút khẽ nhếch, anh cười càng thêm rạng rỡ.

"Ai nói tôi sợ?" Hỏa Hoan mạnh miệng nói, hai tay cố gắng ở hai bên nắm chặt và nhau "Đoan Mộc Minh, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không buông, tôi sẽ kêu lên đấy”.

"Ha ha ~~~" nhìn bộ dáng đáng yêu kia của cô, Đoan Mộc Minh  mạnh mẽ đặt chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi cô, "Em dám  kêu ư, càng nhiều người nhìn, anh càng hưng phấn."

Khi nói chuyện, môi của anh lại một lần nữa hôn lên môi của cô, môi cô giống như một ly kem ngọt ngào, từng miếng từng miếng được người khác l**m láp, trên vầng trán tràn đầy ý cười.

Nếu cô thật sự lợi hại, nhất định cô sẽ đánh cho anh một trận tới độ răng rơi đầy đất, nhưng mà, rõ ràng so sánh sự chênh lệch giữa chiều cao cùng sức lực, cô chẳng khác nào con kiến so với con voi.

"Sao đột nhiên không nói gì? Đầu lưỡi của em bị mèo cắn đứt rồi à?"

Đoan Mộc Minh ung dung nhìn cô, cô cứ thế thuận theo tự nhiên  nhưng việc này nằm ngoài dự liệu của anh. Trong trí nhớ của anh, cô giống như là con mèo, ai động đến cô là cô sẽ giương nanh múa vuốt ngay được.

"Tôi đang suy nghĩ, nụ hôn của anh cũng chỉ được có như vậy thôi à?" Hỏa Hoan lẳng lặng nói, không chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

"Em nói cái gì?" Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

"Còn nữa, có phải hôm nay anh ăn tỏi phải không? Phiền anh lần sau muốn hôn phụ nữ thì nên đánh răng ở nhà trước đi nhé. Cám ơn đã hợp tác." Hỏa Hoan nói xong, Đoan Mộc Minh vẫn còn đang ngẫn ra như tượng sống thì cô chậm rãi đẩy anh ra, lui về phía sau vài bước, lại bước lên vừa sửa sang caravat cho anh vừa nói, "Thầy giáo Đoan Mộc à, kỹ thuật hôn môi của thầy thật sự rất kém cỏi. Thầy nên tìm người để luyện tập nhiều một chút đi."

"Em......" Đoan Mộc Minh nhất thời chán nản, lòng tự trọng kiêu ngạo của anh bấy lâu nay bỗng bị cô hung hăng dẫm nát dưới lòng bàn chân.

"Tôi muốn đi học, hẹn gặp lại thầy. À không, vẫn là vĩnh viễn đừng gặp lại chứ. Tôi đối với người lớn tuổi không có hứng thú."

Vẻ mặt hèn mọn liếc mắt nhìn anh một cái, Hỏa Hoan không chút để ý nói, nhìn bộ dạng kia, tuổi tác cũng có thể làm cha được rồi, già như trong lời nói của cô.

"Hỏa Hoan, có bản lĩnh thì lặp lại em một lần nữa xem?"

Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ ĐồTác giả: Ngọc Như NhanTruyện Ngôn TìnhEditor: thanh huyền Từng cái địa phương, lên tới khách sạn Thất Tinh, xuống đến phố ngõ hẹp, bất kể là mang họ Tinh hay là không mang họ Tinh , nó sau hạng nhất định đều là Lão Thử cùng làm bạn thùng rác, như lúc này, ánh trăng mông lung  chiếu rọi xuống, một ít đồ sắp xếp rõ ràng đứng ở đó, ẩn ẩn  còn có thể nghe được tiếng kêu xèo xèo.. Dưới loại tình huống này tản ra mùi vị tanh tưởi, còn lại là buổi tối tại đây thấy không rõ năm ngón tay, vốn hẳn nên không có người , nhưng là lúc này, tại góc sáng sủa đen sẫm kia lại truyền đến một âm thanh như có như không  **. diendanlequidon.com Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn  . "Mau bắt lấy cô ta, đừng làm cho  nữ nhân chết tiệt chạy mất, bắt được cô ta, đêm nay huynh đệ mỗi người có phần a." Đột nhiên, một người nam nhân  thô giọng tại ban đêm yên tĩnh  nghe qua phá lệ  đột ngột. "Hỏa Hoan, Lão Tử cũng là xem thật kỹ xem, cô còn có thể chạy bao lâu, không cho cô điểm nhan sắc nhìn xem, cô thật đúng là không… Chỉ vào lồng ngực của mình, vẻ mặt tà mị của Đoan Mộc Minh nở nụ cười, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào mê người trên cơ thể cô, trong đầu anh không tự chủ được lại hiện ra dáng người cô, cổ họng căng thẳng, nhất thời một bộ phận trong cơ thể lại cứng rắn như sắt chống trên bụng cô."Đoan Mộc Minh ", thân thể anh cứng đờ, trên mặt Hỏa Hoan một mảnh đỏ bừng."Sợ sao?" Ghé sát vào tai cô nói, môi Đoan Mộc Minh làm như lơ đãng sát qua vành tai mẫn cảm của cô, cảm giác được thân thể cô theo bản năng run lên, khóe miệng gợi lên một chút khẽ nhếch, anh cười càng thêm rạng rỡ."Ai nói tôi sợ?" Hỏa Hoan mạnh miệng nói, hai tay cố gắng ở hai bên nắm chặt và nhau "Đoan Mộc Minh, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không buông, tôi sẽ kêu lên đấy”."Ha ha ~~~" nhìn bộ dáng đáng yêu kia của cô, Đoan Mộc Minh  mạnh mẽ đặt chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi cô, "Em dám  kêu ư, càng nhiều người nhìn, anh càng hưng phấn."Khi nói chuyện, môi của anh lại một lần nữa hôn lên môi của cô, môi cô giống như một ly kem ngọt ngào, từng miếng từng miếng được người khác l**m láp, trên vầng trán tràn đầy ý cười.Nếu cô thật sự lợi hại, nhất định cô sẽ đánh cho anh một trận tới độ răng rơi đầy đất, nhưng mà, rõ ràng so sánh sự chênh lệch giữa chiều cao cùng sức lực, cô chẳng khác nào con kiến so với con voi."Sao đột nhiên không nói gì? Đầu lưỡi của em bị mèo cắn đứt rồi à?"Đoan Mộc Minh ung dung nhìn cô, cô cứ thế thuận theo tự nhiên  nhưng việc này nằm ngoài dự liệu của anh. Trong trí nhớ của anh, cô giống như là con mèo, ai động đến cô là cô sẽ giương nanh múa vuốt ngay được."Tôi đang suy nghĩ, nụ hôn của anh cũng chỉ được có như vậy thôi à?" Hỏa Hoan lẳng lặng nói, không chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt vô cùng thất vọng."Em nói cái gì?" Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ."Còn nữa, có phải hôm nay anh ăn tỏi phải không? Phiền anh lần sau muốn hôn phụ nữ thì nên đánh răng ở nhà trước đi nhé. Cám ơn đã hợp tác." Hỏa Hoan nói xong, Đoan Mộc Minh vẫn còn đang ngẫn ra như tượng sống thì cô chậm rãi đẩy anh ra, lui về phía sau vài bước, lại bước lên vừa sửa sang caravat cho anh vừa nói, "Thầy giáo Đoan Mộc à, kỹ thuật hôn môi của thầy thật sự rất kém cỏi. Thầy nên tìm người để luyện tập nhiều một chút đi.""Em......" Đoan Mộc Minh nhất thời chán nản, lòng tự trọng kiêu ngạo của anh bấy lâu nay bỗng bị cô hung hăng dẫm nát dưới lòng bàn chân."Tôi muốn đi học, hẹn gặp lại thầy. À không, vẫn là vĩnh viễn đừng gặp lại chứ. Tôi đối với người lớn tuổi không có hứng thú."Vẻ mặt hèn mọn liếc mắt nhìn anh một cái, Hỏa Hoan không chút để ý nói, nhìn bộ dạng kia, tuổi tác cũng có thể làm cha được rồi, già như trong lời nói của cô."Hỏa Hoan, có bản lĩnh thì lặp lại em một lần nữa xem?"

Chương 66: Tôi đối lão nhân không có hứng thú