Tác giả:

Hạ Vân Phong đã là một tên du côn từ thuở nhỏ, y bị cha mẹ bỏ rơi khi y vừa mới ba tuổi, sau đó y được một tên du côn mang về nuôi lớn, không may tên du côn kia lại chết sớm, Hạ Vân Phong lại tiếp tục không có người chiếu cố. Từ nhỏ y đã làm không ít “chuyện xấu”, do cuộc sống bức bách, y không muốn trộm cũng phải trộm, thật vất vả mới sống được đến năm mười một tuổi, Hạ Vân Phong đi theo một đại ca gia nhập bang hội, chuyện này chỉ mang lại cho Hạ Vân Phong sự sợ hãi và bất an, một đứa trẻ còn nhỏ như y mà đã đặt chân vào giới xã hội đen rồi. Lão đại bang hội Hồng gia đối y thực chiếu cố, y cũng là người nhỏ nhất trong bang, từ nhỏ đã không mẹ không cha, có thể lớn đến như vậy cũng không dễ dàng gì, Hồng gia hảo tâm, đối Hạ Vân Phong tốt lắm, sau khi Hạ Vân Phong gia nhập bang hội, liền giống nhau tìm được gia đình, mặc dù một số huynh đệ có đôi khi hội khi dễ y, nhưng khi y lớn lên, Hạ Vân Phong trở thành nhân tài suất sắc trong bang, nhận được sự tán thưởng của Hồng gia. Không chỉ…

Chương 64

Dụ TộiTác giả: Mặc Kỳ LânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcHạ Vân Phong đã là một tên du côn từ thuở nhỏ, y bị cha mẹ bỏ rơi khi y vừa mới ba tuổi, sau đó y được một tên du côn mang về nuôi lớn, không may tên du côn kia lại chết sớm, Hạ Vân Phong lại tiếp tục không có người chiếu cố. Từ nhỏ y đã làm không ít “chuyện xấu”, do cuộc sống bức bách, y không muốn trộm cũng phải trộm, thật vất vả mới sống được đến năm mười một tuổi, Hạ Vân Phong đi theo một đại ca gia nhập bang hội, chuyện này chỉ mang lại cho Hạ Vân Phong sự sợ hãi và bất an, một đứa trẻ còn nhỏ như y mà đã đặt chân vào giới xã hội đen rồi. Lão đại bang hội Hồng gia đối y thực chiếu cố, y cũng là người nhỏ nhất trong bang, từ nhỏ đã không mẹ không cha, có thể lớn đến như vậy cũng không dễ dàng gì, Hồng gia hảo tâm, đối Hạ Vân Phong tốt lắm, sau khi Hạ Vân Phong gia nhập bang hội, liền giống nhau tìm được gia đình, mặc dù một số huynh đệ có đôi khi hội khi dễ y, nhưng khi y lớn lên, Hạ Vân Phong trở thành nhân tài suất sắc trong bang, nhận được sự tán thưởng của Hồng gia. Không chỉ… Hơi thở phả ra khi hắn nói chuyện đều “Khảm” vào làn da của Hạ Vân Phong, cổ Hạ Vân Phong tiếp xúc với hơi thở của hắn trở nên ngưa ngứa, xúc cảm nóng bỏng kia khiến thân thể Hạ Vân Phong run lên nhè nhẹ, thêm vào đó là động tác ôn nhu của Hoằng Dạ, y hơi dùng sức nắm chặt đầu vai Hoằng Dạ.Hoằng Dạ đem nam nhân bế đứng lên.Hắn để phần eo của Hạ Vân Phong dựa lên chiếc gối đầu mềm mại ở đầu giường, hai người dán sát lại với nhau.Từ góc độ này, mỗi khi cúi đầu Hạ Vân Phong đều được thấy rõ ràng động dẫn của Hoằng Dạ, tình huống hai người y nhìn một cái không sót gì, theo động tác càng lúc càng nhanh của Hoằng Dạ, khóe miệng Hạ Vân Phong dật ra những âm thanh khe khẽ.Hạ Vân Phong dựa vào giường, một bàn tay khoát lên vai của Hoằng Dạ, một bàn tay bắt lấy chiếc gối mềm mại dưới thân, chân của y bị Hoằng Dạ buông ra, một chân gấp khúc chống ở ngực, một chân khoát lên trên đùi Hoằng Dạ ……Tư thế của hai người thực ái muội. “Cảm thấy thế nào, cảm giác nam nhân và nữ nhân mang đến cho ngươi rất khác biệt phải không?” một bàn tay của Hoằng Dạ ôm lấy thắt lưng của Hạ Vân Phong, chậm rãi nhẹ vỗ về,“Thoải mái sao?” Hắn thấp giọng hỏi Hạ Vân Phong, nhĩ châm kim cương trên tai trái của hắn đặc biệt toả sáng, y ngẩng đầu, thưởng thức hết thảy……“Ân……” Từ khoang mũi của Hạ Vân Phong phát ra một âm thanh đáp lại như có như không, lập tức cảm giác được động tác Hoằng Dạ càng nhanh hơn, hô hấp của Hạ Vân Phong nặng nề hơn rồi càng lúc càng nóng bỏng hơn.Y chưa bao giờ nhẫn.Thoải mái sẽ phát ra tiếng rên rĩ…… Âm thanh của y rất thấp, lộ ra từ tính……Rất quyến rũ.Hạ Vân Phong có thể cảm nhận được giường lớn đang không ngừng lay động một cách rõ ràng, hơi thở nóng bỏng của Hoằng Dạ bồi hồi bên môi y, động dẫn mạnh mẽ của hắn cùng nhiệt độ không ngừng tăng vọt, khiến cho miệng y phun ra nhiệt khí như thiêu như đốt.Hạ Vân Phong cũng không nhớ rõ bị bế bao lâu, y chỉ cảm thấy rất nóng, cái loại cảm giác kỳ quái này bò lên sống lưng của y từng chút từng chút một, bồi hồi trên người y không dứt.Thẳng đến y hoàn toàn phóng thích, y mới xác định công năng của chính mình vẫn còn hoàn hảo (ý bào thúc vẫn bình thương, hem bị liệt dương), thế nhưng dao động trên giường vẫn không dừng lại, y cũng không nhớ rõ Hoằng Dạ bế y bao nhiêu lần……Y chỉ nhớ rõ Hoằng Dạ rất nhiệt tình.Rất ra sức.Loại k*ch t*nh chỉ những người trẻ tuổi mới có này, làm cho y xem như vừa lòng.&&&Lúc Hạ Vân Phong tỉnh lại đã là bảy giờ ba mươi tối, y vừa xoay đầu qua liền nhìn thấy Hoằng Dạ đang nằm úp sấp bên cạnh y, mặt đang hướng về phía y ngủ……Chăn đắp bên hông của hai người, nửa người trên của hai người đều để trần, thân thể hãm sâu trong chăn gối mềm mại, nhĩ đinh kim cương tinh xảo trên tai trái của Hoằng Dạ rất rực rỡ.Hoằng Dạ ngủ rất im lăng.Cả người thoạt nhìn trông rất đẹp, rất sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.Đương nhiên Hạ Vân Phong cũng không chán ghét loại cảm giác này, ngược lại y còn có chút ngoài ý muốn, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được người sau khi cùng y làm loại chuyện này, còn dám ngủ trên giường của y.Hạ Vân Phong vừa động, Hoằng Dạ liền tỉnh.————————Ca ca ca tiếng cười quái gở của chị tác giảTạp phiếuNhĩ châm/ nhĩ đinh (耳针/耳钉): hoa tai, khuyên tai có hình dạng giống cây đinh như hình dưới.

Hơi thở phả ra khi hắn nói chuyện đều “Khảm” vào làn da của Hạ Vân Phong, cổ Hạ Vân Phong tiếp xúc với hơi thở của hắn trở nên ngưa ngứa, xúc cảm nóng bỏng kia khiến thân thể Hạ Vân Phong run lên nhè nhẹ, thêm vào đó là động tác ôn nhu của Hoằng Dạ, y hơi dùng sức nắm chặt đầu vai Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ đem nam nhân bế đứng lên.

Hắn để phần eo của Hạ Vân Phong dựa lên chiếc gối đầu mềm mại ở đầu giường, hai người dán sát lại với nhau.Từ góc độ này, mỗi khi cúi đầu Hạ Vân Phong đều được thấy rõ ràng động dẫn của Hoằng Dạ, tình huống hai người y nhìn một cái không sót gì, theo động tác càng lúc càng nhanh của Hoằng Dạ, khóe miệng Hạ Vân Phong dật ra những âm thanh khe khẽ.

Hạ Vân Phong dựa vào giường, một bàn tay khoát lên vai của Hoằng Dạ, một bàn tay bắt lấy chiếc gối mềm mại dưới thân, chân của y bị Hoằng Dạ buông ra, một chân gấp khúc chống ở ngực, một chân khoát lên trên đùi Hoằng Dạ ……

Tư thế của hai người thực ái muội. “Cảm thấy thế nào, cảm giác nam nhân và nữ nhân mang đến cho ngươi rất khác biệt phải không?” một bàn tay của Hoằng Dạ ôm lấy thắt lưng của Hạ Vân Phong, chậm rãi nhẹ vỗ về,“Thoải mái sao?” Hắn thấp giọng hỏi Hạ Vân Phong, nhĩ châm kim cương trên tai trái của hắn đặc biệt toả sáng, y ngẩng đầu, thưởng thức hết thảy……

“Ân……” Từ khoang mũi của Hạ Vân Phong phát ra một âm thanh đáp lại như có như không, lập tức cảm giác được động tác Hoằng Dạ càng nhanh hơn, hô hấp của Hạ Vân Phong nặng nề hơn rồi càng lúc càng nóng bỏng hơn.

Y chưa bao giờ nhẫn.

Thoải mái sẽ phát ra tiếng rên rĩ…… Âm thanh của y rất thấp, lộ ra từ tính……

Rất quyến rũ.

Hạ Vân Phong có thể cảm nhận được giường lớn đang không ngừng lay động một cách rõ ràng, hơi thở nóng bỏng của Hoằng Dạ bồi hồi bên môi y, động dẫn mạnh mẽ của hắn cùng nhiệt độ không ngừng tăng vọt, khiến cho miệng y phun ra nhiệt khí như thiêu như đốt.

Hạ Vân Phong cũng không nhớ rõ bị bế bao lâu, y chỉ cảm thấy rất nóng, cái loại cảm giác kỳ quái này bò lên sống lưng của y từng chút từng chút một, bồi hồi trên người y không dứt.

Thẳng đến y hoàn toàn phóng thích, y mới xác định công năng của chính mình vẫn còn hoàn hảo (ý bào thúc vẫn bình thương, hem bị liệt dương), thế nhưng dao động trên giường vẫn không dừng lại, y cũng không nhớ rõ Hoằng Dạ bế y bao nhiêu lần……

Y chỉ nhớ rõ Hoằng Dạ rất nhiệt tình.

Rất ra sức.

Loại k*ch t*nh chỉ những người trẻ tuổi mới có này, làm cho y xem như vừa lòng.

&&&

Lúc Hạ Vân Phong tỉnh lại đã là bảy giờ ba mươi tối, y vừa xoay đầu qua liền nhìn thấy Hoằng Dạ đang nằm úp sấp bên cạnh y, mặt đang hướng về phía y ngủ……

Chăn đắp bên hông của hai người, nửa người trên của hai người đều để trần, thân thể hãm sâu trong chăn gối mềm mại, nhĩ đinh kim cương tinh xảo trên tai trái của Hoằng Dạ rất rực rỡ.

Hoằng Dạ ngủ rất im lăng.

Cả người thoạt nhìn trông rất đẹp, rất sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.

Đương nhiên Hạ Vân Phong cũng không chán ghét loại cảm giác này, ngược lại y còn có chút ngoài ý muốn, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được người sau khi cùng y làm loại chuyện này, còn dám ngủ trên giường của y.

Hạ Vân Phong vừa động, Hoằng Dạ liền tỉnh.

————————

Ca ca ca tiếng cười quái gở của chị tác giả

Tạp phiếu

Nhĩ châm/ nhĩ đinh (耳针/耳钉): hoa tai, khuyên tai có hình dạng giống cây đinh như hình dưới.

Dụ TộiTác giả: Mặc Kỳ LânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcHạ Vân Phong đã là một tên du côn từ thuở nhỏ, y bị cha mẹ bỏ rơi khi y vừa mới ba tuổi, sau đó y được một tên du côn mang về nuôi lớn, không may tên du côn kia lại chết sớm, Hạ Vân Phong lại tiếp tục không có người chiếu cố. Từ nhỏ y đã làm không ít “chuyện xấu”, do cuộc sống bức bách, y không muốn trộm cũng phải trộm, thật vất vả mới sống được đến năm mười một tuổi, Hạ Vân Phong đi theo một đại ca gia nhập bang hội, chuyện này chỉ mang lại cho Hạ Vân Phong sự sợ hãi và bất an, một đứa trẻ còn nhỏ như y mà đã đặt chân vào giới xã hội đen rồi. Lão đại bang hội Hồng gia đối y thực chiếu cố, y cũng là người nhỏ nhất trong bang, từ nhỏ đã không mẹ không cha, có thể lớn đến như vậy cũng không dễ dàng gì, Hồng gia hảo tâm, đối Hạ Vân Phong tốt lắm, sau khi Hạ Vân Phong gia nhập bang hội, liền giống nhau tìm được gia đình, mặc dù một số huynh đệ có đôi khi hội khi dễ y, nhưng khi y lớn lên, Hạ Vân Phong trở thành nhân tài suất sắc trong bang, nhận được sự tán thưởng của Hồng gia. Không chỉ… Hơi thở phả ra khi hắn nói chuyện đều “Khảm” vào làn da của Hạ Vân Phong, cổ Hạ Vân Phong tiếp xúc với hơi thở của hắn trở nên ngưa ngứa, xúc cảm nóng bỏng kia khiến thân thể Hạ Vân Phong run lên nhè nhẹ, thêm vào đó là động tác ôn nhu của Hoằng Dạ, y hơi dùng sức nắm chặt đầu vai Hoằng Dạ.Hoằng Dạ đem nam nhân bế đứng lên.Hắn để phần eo của Hạ Vân Phong dựa lên chiếc gối đầu mềm mại ở đầu giường, hai người dán sát lại với nhau.Từ góc độ này, mỗi khi cúi đầu Hạ Vân Phong đều được thấy rõ ràng động dẫn của Hoằng Dạ, tình huống hai người y nhìn một cái không sót gì, theo động tác càng lúc càng nhanh của Hoằng Dạ, khóe miệng Hạ Vân Phong dật ra những âm thanh khe khẽ.Hạ Vân Phong dựa vào giường, một bàn tay khoát lên vai của Hoằng Dạ, một bàn tay bắt lấy chiếc gối mềm mại dưới thân, chân của y bị Hoằng Dạ buông ra, một chân gấp khúc chống ở ngực, một chân khoát lên trên đùi Hoằng Dạ ……Tư thế của hai người thực ái muội. “Cảm thấy thế nào, cảm giác nam nhân và nữ nhân mang đến cho ngươi rất khác biệt phải không?” một bàn tay của Hoằng Dạ ôm lấy thắt lưng của Hạ Vân Phong, chậm rãi nhẹ vỗ về,“Thoải mái sao?” Hắn thấp giọng hỏi Hạ Vân Phong, nhĩ châm kim cương trên tai trái của hắn đặc biệt toả sáng, y ngẩng đầu, thưởng thức hết thảy……“Ân……” Từ khoang mũi của Hạ Vân Phong phát ra một âm thanh đáp lại như có như không, lập tức cảm giác được động tác Hoằng Dạ càng nhanh hơn, hô hấp của Hạ Vân Phong nặng nề hơn rồi càng lúc càng nóng bỏng hơn.Y chưa bao giờ nhẫn.Thoải mái sẽ phát ra tiếng rên rĩ…… Âm thanh của y rất thấp, lộ ra từ tính……Rất quyến rũ.Hạ Vân Phong có thể cảm nhận được giường lớn đang không ngừng lay động một cách rõ ràng, hơi thở nóng bỏng của Hoằng Dạ bồi hồi bên môi y, động dẫn mạnh mẽ của hắn cùng nhiệt độ không ngừng tăng vọt, khiến cho miệng y phun ra nhiệt khí như thiêu như đốt.Hạ Vân Phong cũng không nhớ rõ bị bế bao lâu, y chỉ cảm thấy rất nóng, cái loại cảm giác kỳ quái này bò lên sống lưng của y từng chút từng chút một, bồi hồi trên người y không dứt.Thẳng đến y hoàn toàn phóng thích, y mới xác định công năng của chính mình vẫn còn hoàn hảo (ý bào thúc vẫn bình thương, hem bị liệt dương), thế nhưng dao động trên giường vẫn không dừng lại, y cũng không nhớ rõ Hoằng Dạ bế y bao nhiêu lần……Y chỉ nhớ rõ Hoằng Dạ rất nhiệt tình.Rất ra sức.Loại k*ch t*nh chỉ những người trẻ tuổi mới có này, làm cho y xem như vừa lòng.&&&Lúc Hạ Vân Phong tỉnh lại đã là bảy giờ ba mươi tối, y vừa xoay đầu qua liền nhìn thấy Hoằng Dạ đang nằm úp sấp bên cạnh y, mặt đang hướng về phía y ngủ……Chăn đắp bên hông của hai người, nửa người trên của hai người đều để trần, thân thể hãm sâu trong chăn gối mềm mại, nhĩ đinh kim cương tinh xảo trên tai trái của Hoằng Dạ rất rực rỡ.Hoằng Dạ ngủ rất im lăng.Cả người thoạt nhìn trông rất đẹp, rất sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.Đương nhiên Hạ Vân Phong cũng không chán ghét loại cảm giác này, ngược lại y còn có chút ngoài ý muốn, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được người sau khi cùng y làm loại chuyện này, còn dám ngủ trên giường của y.Hạ Vân Phong vừa động, Hoằng Dạ liền tỉnh.————————Ca ca ca tiếng cười quái gở của chị tác giảTạp phiếuNhĩ châm/ nhĩ đinh (耳针/耳钉): hoa tai, khuyên tai có hình dạng giống cây đinh như hình dưới.

Chương 64