Tác giả:

Hạ Vân Phong đã là một tên du côn từ thuở nhỏ, y bị cha mẹ bỏ rơi khi y vừa mới ba tuổi, sau đó y được một tên du côn mang về nuôi lớn, không may tên du côn kia lại chết sớm, Hạ Vân Phong lại tiếp tục không có người chiếu cố. Từ nhỏ y đã làm không ít “chuyện xấu”, do cuộc sống bức bách, y không muốn trộm cũng phải trộm, thật vất vả mới sống được đến năm mười một tuổi, Hạ Vân Phong đi theo một đại ca gia nhập bang hội, chuyện này chỉ mang lại cho Hạ Vân Phong sự sợ hãi và bất an, một đứa trẻ còn nhỏ như y mà đã đặt chân vào giới xã hội đen rồi. Lão đại bang hội Hồng gia đối y thực chiếu cố, y cũng là người nhỏ nhất trong bang, từ nhỏ đã không mẹ không cha, có thể lớn đến như vậy cũng không dễ dàng gì, Hồng gia hảo tâm, đối Hạ Vân Phong tốt lắm, sau khi Hạ Vân Phong gia nhập bang hội, liền giống nhau tìm được gia đình, mặc dù một số huynh đệ có đôi khi hội khi dễ y, nhưng khi y lớn lên, Hạ Vân Phong trở thành nhân tài suất sắc trong bang, nhận được sự tán thưởng của Hồng gia. Không chỉ…

Chương 74

Dụ TộiTác giả: Mặc Kỳ LânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcHạ Vân Phong đã là một tên du côn từ thuở nhỏ, y bị cha mẹ bỏ rơi khi y vừa mới ba tuổi, sau đó y được một tên du côn mang về nuôi lớn, không may tên du côn kia lại chết sớm, Hạ Vân Phong lại tiếp tục không có người chiếu cố. Từ nhỏ y đã làm không ít “chuyện xấu”, do cuộc sống bức bách, y không muốn trộm cũng phải trộm, thật vất vả mới sống được đến năm mười một tuổi, Hạ Vân Phong đi theo một đại ca gia nhập bang hội, chuyện này chỉ mang lại cho Hạ Vân Phong sự sợ hãi và bất an, một đứa trẻ còn nhỏ như y mà đã đặt chân vào giới xã hội đen rồi. Lão đại bang hội Hồng gia đối y thực chiếu cố, y cũng là người nhỏ nhất trong bang, từ nhỏ đã không mẹ không cha, có thể lớn đến như vậy cũng không dễ dàng gì, Hồng gia hảo tâm, đối Hạ Vân Phong tốt lắm, sau khi Hạ Vân Phong gia nhập bang hội, liền giống nhau tìm được gia đình, mặc dù một số huynh đệ có đôi khi hội khi dễ y, nhưng khi y lớn lên, Hạ Vân Phong trở thành nhân tài suất sắc trong bang, nhận được sự tán thưởng của Hồng gia. Không chỉ… Nhưng thật tế cũng không như Tần Diễm suy nghĩ, dù cho hiện tại Hạ Vân Phong có dùng lời nói thực bình thường nói chuyện với hắn, thì hắn cũng sẽ cảm thấy là Hạ Vân Phong đang cố ý khiêu khích hắn.Hạ Vân Phong không hề hay biết, cũng không cảm thấy mình nói chuyện với con trai như vậy là có vấn đề gì, bình thường mỗi khi Hạ Vân Phong nói chuyện với ai, bộ đáng đều trông khá là mệt mỏi, người khác nói mười câu, y mới miễn miễn cưỡng cưỡng dùng tốc độ chậm rì gật đầu một cái.Hạ Vân Phong không thích nhiều lời với người ngoài cho lắm, nhưng vì người trước mặt là con trai của y, thế nên y mới không keo kiệt mà cùng Tần Diễm trò chuyện, giọng nói đầy vẻ buồn ngủ của y nghe vào tai Tần Diễm lại trở nên ái muội.“Lau khô hết rồi.” Tần Diễm thay y lau người xong, bế y đứng dậy,“Ba, ôm cổ ta.” Hắn cúi đầu nhìn kỹ Hạ Vân Phong, phát hiện bộ dáng buồn ngủ của Hạ Vân Phong.Nam nhân này thật lười……Động tác của Hạ Vân Phong rất chậm, từ từ vươn tay ôm lấy cổ của Tần Diễm, Tần Diễm nâng hai chân của Hạ Vân Phong lên, rồi nhẹ nhàng kéo y xuống, để chân của Hạ Vân Phong vòng ngang lưng của hắn.Hắn ôm như vậy có vẻ thuận tiện, tuy Hạ Vân Phong cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng làm vậy thắt lưng của y sẽ không cảm thấy đau, nên y cũng thuận theo Tần Diễm, ôm lấy cổ Tần Diễm.“Chậm một chút.” Hạ Vân Phong nhíu mày.Tần Diễm dùng khăn lông đệm trên một bàn tay, rồi ôm mông của y, chodù là cách một chiếc khăn lông cũng có thể cảm giác được xúc cảm đầy đặn trên tay, hắn dùng tay còn lại rút tấm drap trải trên giường……Động tác của Tần Diễm, tác động thắt lưng đang bị thương của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong khẽ nhíu mày……“Làm sao vậy?” Tần Diễm một bàn tay chống giường, một bàn tay ôm mông Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong ôm sát hắn.“Đau……” Hạ Vân Phong dùng hai tay ôm cổ Tần Diễm, cảm giác được Tần Diễm đặt y nằm xuống giường, chân của y chậm rãi từ bên hông Tần Diễm trượt xuống……Khăn lông quấn quanh hông Tần Diễm, bị y cọ tùng……Mắt thấy chiếc khăn sẽ trượt xuống từ hông Tần Diễm, Hạ Vân Phong đưa tay kéo lại nó kéo lại, dùng động tác chậm rãi giúp Tần Diễm buộc lại đàng hoàng, y mệt mỏi nâng mắt nhìn Tần Diễm, bảo Tần Diễm giúp y lấy tẩu thuốc lại đây.Tần Diễm cũng chỉ ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong, mới đứng dậy đi châm thuốc giúp Hạ Vân Phong, hắn quấn khăn tắm ngồi bên giường, đưa cái tẩu đã được châm thuốc đến bên môi Hạ Vân Phong.“Châm xong rồi.”Hạ Vân Phong tự nhiên hé miệng ngậm lấy cái tẩu, rít mấy hơi ngắn, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, y vô cùng thoải mái mà gối đầu lên chiếc gối mềm mại.“Ngươi uống thuốc bổ đi, ta ngủ trước.” Hạ Vân Phong giữ chặt một góc chăn, che lại bộ vị quan trọng, hai chân thon dài của y bắt chéo nhau lộ ra bên ngoài, nửa người trên cũng không hề che, theo hô hấp thong thả của y, ngực hơi hơi phập phồng, điểm mẫm cảm trước ngực, ma sát tấm chăn mềm mại như có như không……“Ân.”Tần Diễm một bên uống thuốc bổ, một bên nhìn Hạ Vân Phong đang buồn ngủ, ánh mắt của hắn thong thả lưu luyến trên người Hạ Vân Phong, từ cổ Hạ Vân Phong, từ từ di động xuống, cho đến b*p đ** tr*ng n*n thon dài……Hắn uống hết ngụm thuốc bổ cuối cùng, rồi đặt bát lên trên tủ đầu giường, Hạ Vân Phong ngủ trên giường, bán híp hai mắt, hút thuốc đầy hưởng thụ, thấy Tần Diễm uống thuốc bổ xong, y nhẹ nhàng di chuyển thân thể……Tấm chăn rơi chậm xuống từ hông của y, hai chân của y xếp chồng lên nhau, y nghiêng người, những đường cong cơ thể được khắc hoạ hết sức rõ nét.Tần Diễm nhìn bộ dáng buồn ngủ của y, đưa tay lấy cái tẩu thuốc bên môi y, miệng Hạ Vân Phong chậm rãi phun ra một làn khói……Tần Diễm chỉnh ánh đèn tối đi, ngược lại đem cái tẩu ngậm vào miệng, rít sâu mấy hơi……Hạ Vân Phong chậm rãi mở hai mắt, trông thấy Tần Diễm nhích lại gần.Khói thuốc mờ nhạt tràn ra bên môi Tần Diễm, có một ít bị Hạ Vân Phong hút vào miệng, môi Hạ Vân Phong chuyển động nhẹ nhàng, chậm rãi hút vào khói thuốc mờ nhạt đang lượng lờ bên môi Tần Diễm……Y nghiêng đầu, phun ra nuốt vào hơi thở của Tần Diễm, đáy mắt lười biếng ấy, lộ ra vài phần mê ly đầy ám muội……Hơi thở bên môi Tần Diễm chậm rãi vượt qua giới hạn tiến vào miệng Hạ Vân Phong, hai người kẻ thở ra người hít vào, thong thả rồi lại mê loạn phối hợp với nhau, khói thuốc làm ánh mắt kẻ khác mê say vờn quanh giữa môi hai người, ái muội.—Tạp phiếu

Nhưng thật tế cũng không như Tần Diễm suy nghĩ, dù cho hiện tại Hạ Vân Phong có dùng lời nói thực bình thường nói chuyện với hắn, thì hắn cũng sẽ cảm thấy là Hạ Vân Phong đang cố ý khiêu khích hắn.

Hạ Vân Phong không hề hay biết, cũng không cảm thấy mình nói chuyện với con trai như vậy là có vấn đề gì, bình thường mỗi khi Hạ Vân Phong nói chuyện với ai, bộ đáng đều trông khá là mệt mỏi, người khác nói mười câu, y mới miễn miễn cưỡng cưỡng dùng tốc độ chậm rì gật đầu một cái.

Hạ Vân Phong không thích nhiều lời với người ngoài cho lắm, nhưng vì người trước mặt là con trai của y, thế nên y mới không keo kiệt mà cùng Tần Diễm trò chuyện, giọng nói đầy vẻ buồn ngủ của y nghe vào tai Tần Diễm lại trở nên ái muội.

“Lau khô hết rồi.” Tần Diễm thay y lau người xong, bế y đứng dậy,“Ba, ôm cổ ta.” Hắn cúi đầu nhìn kỹ Hạ Vân Phong, phát hiện bộ dáng buồn ngủ của Hạ Vân Phong.

Nam nhân này thật lười……

Động tác của Hạ Vân Phong rất chậm, từ từ vươn tay ôm lấy cổ của Tần Diễm, Tần Diễm nâng hai chân của Hạ Vân Phong lên, rồi nhẹ nhàng kéo y xuống, để chân của Hạ Vân Phong vòng ngang lưng của hắn.

Hắn ôm như vậy có vẻ thuận tiện, tuy Hạ Vân Phong cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng làm vậy thắt lưng của y sẽ không cảm thấy đau, nên y cũng thuận theo Tần Diễm, ôm lấy cổ Tần Diễm.

“Chậm một chút.” Hạ Vân Phong nhíu mày.

Tần Diễm dùng khăn lông đệm trên một bàn tay, rồi ôm mông của y, chodù là cách một chiếc khăn lông cũng có thể cảm giác được xúc cảm đầy đặn trên tay, hắn dùng tay còn lại rút tấm drap trải trên giường……

Động tác của Tần Diễm, tác động thắt lưng đang bị thương của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong khẽ nhíu mày……

“Làm sao vậy?” Tần Diễm một bàn tay chống giường, một bàn tay ôm mông Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong ôm sát hắn.

“Đau……” Hạ Vân Phong dùng hai tay ôm cổ Tần Diễm, cảm giác được Tần Diễm đặt y nằm xuống giường, chân của y chậm rãi từ bên hông Tần Diễm trượt xuống……

Khăn lông quấn quanh hông Tần Diễm, bị y cọ tùng……

Mắt thấy chiếc khăn sẽ trượt xuống từ hông Tần Diễm, Hạ Vân Phong đưa tay kéo lại nó kéo lại, dùng động tác chậm rãi giúp Tần Diễm buộc lại đàng hoàng, y mệt mỏi nâng mắt nhìn Tần Diễm, bảo Tần Diễm giúp y lấy tẩu thuốc lại đây.

Tần Diễm cũng chỉ ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong, mới đứng dậy đi châm thuốc giúp Hạ Vân Phong, hắn quấn khăn tắm ngồi bên giường, đưa cái tẩu đã được châm thuốc đến bên môi Hạ Vân Phong.

“Châm xong rồi.”

Hạ Vân Phong tự nhiên hé miệng ngậm lấy cái tẩu, rít mấy hơi ngắn, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, y vô cùng thoải mái mà gối đầu lên chiếc gối mềm mại.

“Ngươi uống thuốc bổ đi, ta ngủ trước.” Hạ Vân Phong giữ chặt một góc chăn, che lại bộ vị quan trọng, hai chân thon dài của y bắt chéo nhau lộ ra bên ngoài, nửa người trên cũng không hề che, theo hô hấp thong thả của y, ngực hơi hơi phập phồng, điểm mẫm cảm trước ngực, ma sát tấm chăn mềm mại như có như không……

“Ân.”

Tần Diễm một bên uống thuốc bổ, một bên nhìn Hạ Vân Phong đang buồn ngủ, ánh mắt của hắn thong thả lưu luyến trên người Hạ Vân Phong, từ cổ Hạ Vân Phong, từ từ di động xuống, cho đến b*p đ** tr*ng n*n thon dài……

Hắn uống hết ngụm thuốc bổ cuối cùng, rồi đặt bát lên trên tủ đầu giường, Hạ Vân Phong ngủ trên giường, bán híp hai mắt, hút thuốc đầy hưởng thụ, thấy Tần Diễm uống thuốc bổ xong, y nhẹ nhàng di chuyển thân thể……

Tấm chăn rơi chậm xuống từ hông của y, hai chân của y xếp chồng lên nhau, y nghiêng người, những đường cong cơ thể được khắc hoạ hết sức rõ nét.

Tần Diễm nhìn bộ dáng buồn ngủ của y, đưa tay lấy cái tẩu thuốc bên môi y, miệng Hạ Vân Phong chậm rãi phun ra một làn khói……

Tần Diễm chỉnh ánh đèn tối đi, ngược lại đem cái tẩu ngậm vào miệng, rít sâu mấy hơi……

Hạ Vân Phong chậm rãi mở hai mắt, trông thấy Tần Diễm nhích lại gần.

Khói thuốc mờ nhạt tràn ra bên môi Tần Diễm, có một ít bị Hạ Vân Phong hút vào miệng, môi Hạ Vân Phong chuyển động nhẹ nhàng, chậm rãi hút vào khói thuốc mờ nhạt đang lượng lờ bên môi Tần Diễm……

Y nghiêng đầu, phun ra nuốt vào hơi thở của Tần Diễm, đáy mắt lười biếng ấy, lộ ra vài phần mê ly đầy ám muội……

Hơi thở bên môi Tần Diễm chậm rãi vượt qua giới hạn tiến vào miệng Hạ Vân Phong, hai người kẻ thở ra người hít vào, thong thả rồi lại mê loạn phối hợp với nhau, khói thuốc làm ánh mắt kẻ khác mê say vờn quanh giữa môi hai người, ái muội.—

Tạp phiếu

Dụ TộiTác giả: Mặc Kỳ LânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcHạ Vân Phong đã là một tên du côn từ thuở nhỏ, y bị cha mẹ bỏ rơi khi y vừa mới ba tuổi, sau đó y được một tên du côn mang về nuôi lớn, không may tên du côn kia lại chết sớm, Hạ Vân Phong lại tiếp tục không có người chiếu cố. Từ nhỏ y đã làm không ít “chuyện xấu”, do cuộc sống bức bách, y không muốn trộm cũng phải trộm, thật vất vả mới sống được đến năm mười một tuổi, Hạ Vân Phong đi theo một đại ca gia nhập bang hội, chuyện này chỉ mang lại cho Hạ Vân Phong sự sợ hãi và bất an, một đứa trẻ còn nhỏ như y mà đã đặt chân vào giới xã hội đen rồi. Lão đại bang hội Hồng gia đối y thực chiếu cố, y cũng là người nhỏ nhất trong bang, từ nhỏ đã không mẹ không cha, có thể lớn đến như vậy cũng không dễ dàng gì, Hồng gia hảo tâm, đối Hạ Vân Phong tốt lắm, sau khi Hạ Vân Phong gia nhập bang hội, liền giống nhau tìm được gia đình, mặc dù một số huynh đệ có đôi khi hội khi dễ y, nhưng khi y lớn lên, Hạ Vân Phong trở thành nhân tài suất sắc trong bang, nhận được sự tán thưởng của Hồng gia. Không chỉ… Nhưng thật tế cũng không như Tần Diễm suy nghĩ, dù cho hiện tại Hạ Vân Phong có dùng lời nói thực bình thường nói chuyện với hắn, thì hắn cũng sẽ cảm thấy là Hạ Vân Phong đang cố ý khiêu khích hắn.Hạ Vân Phong không hề hay biết, cũng không cảm thấy mình nói chuyện với con trai như vậy là có vấn đề gì, bình thường mỗi khi Hạ Vân Phong nói chuyện với ai, bộ đáng đều trông khá là mệt mỏi, người khác nói mười câu, y mới miễn miễn cưỡng cưỡng dùng tốc độ chậm rì gật đầu một cái.Hạ Vân Phong không thích nhiều lời với người ngoài cho lắm, nhưng vì người trước mặt là con trai của y, thế nên y mới không keo kiệt mà cùng Tần Diễm trò chuyện, giọng nói đầy vẻ buồn ngủ của y nghe vào tai Tần Diễm lại trở nên ái muội.“Lau khô hết rồi.” Tần Diễm thay y lau người xong, bế y đứng dậy,“Ba, ôm cổ ta.” Hắn cúi đầu nhìn kỹ Hạ Vân Phong, phát hiện bộ dáng buồn ngủ của Hạ Vân Phong.Nam nhân này thật lười……Động tác của Hạ Vân Phong rất chậm, từ từ vươn tay ôm lấy cổ của Tần Diễm, Tần Diễm nâng hai chân của Hạ Vân Phong lên, rồi nhẹ nhàng kéo y xuống, để chân của Hạ Vân Phong vòng ngang lưng của hắn.Hắn ôm như vậy có vẻ thuận tiện, tuy Hạ Vân Phong cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng làm vậy thắt lưng của y sẽ không cảm thấy đau, nên y cũng thuận theo Tần Diễm, ôm lấy cổ Tần Diễm.“Chậm một chút.” Hạ Vân Phong nhíu mày.Tần Diễm dùng khăn lông đệm trên một bàn tay, rồi ôm mông của y, chodù là cách một chiếc khăn lông cũng có thể cảm giác được xúc cảm đầy đặn trên tay, hắn dùng tay còn lại rút tấm drap trải trên giường……Động tác của Tần Diễm, tác động thắt lưng đang bị thương của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong khẽ nhíu mày……“Làm sao vậy?” Tần Diễm một bàn tay chống giường, một bàn tay ôm mông Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong ôm sát hắn.“Đau……” Hạ Vân Phong dùng hai tay ôm cổ Tần Diễm, cảm giác được Tần Diễm đặt y nằm xuống giường, chân của y chậm rãi từ bên hông Tần Diễm trượt xuống……Khăn lông quấn quanh hông Tần Diễm, bị y cọ tùng……Mắt thấy chiếc khăn sẽ trượt xuống từ hông Tần Diễm, Hạ Vân Phong đưa tay kéo lại nó kéo lại, dùng động tác chậm rãi giúp Tần Diễm buộc lại đàng hoàng, y mệt mỏi nâng mắt nhìn Tần Diễm, bảo Tần Diễm giúp y lấy tẩu thuốc lại đây.Tần Diễm cũng chỉ ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong, mới đứng dậy đi châm thuốc giúp Hạ Vân Phong, hắn quấn khăn tắm ngồi bên giường, đưa cái tẩu đã được châm thuốc đến bên môi Hạ Vân Phong.“Châm xong rồi.”Hạ Vân Phong tự nhiên hé miệng ngậm lấy cái tẩu, rít mấy hơi ngắn, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, y vô cùng thoải mái mà gối đầu lên chiếc gối mềm mại.“Ngươi uống thuốc bổ đi, ta ngủ trước.” Hạ Vân Phong giữ chặt một góc chăn, che lại bộ vị quan trọng, hai chân thon dài của y bắt chéo nhau lộ ra bên ngoài, nửa người trên cũng không hề che, theo hô hấp thong thả của y, ngực hơi hơi phập phồng, điểm mẫm cảm trước ngực, ma sát tấm chăn mềm mại như có như không……“Ân.”Tần Diễm một bên uống thuốc bổ, một bên nhìn Hạ Vân Phong đang buồn ngủ, ánh mắt của hắn thong thả lưu luyến trên người Hạ Vân Phong, từ cổ Hạ Vân Phong, từ từ di động xuống, cho đến b*p đ** tr*ng n*n thon dài……Hắn uống hết ngụm thuốc bổ cuối cùng, rồi đặt bát lên trên tủ đầu giường, Hạ Vân Phong ngủ trên giường, bán híp hai mắt, hút thuốc đầy hưởng thụ, thấy Tần Diễm uống thuốc bổ xong, y nhẹ nhàng di chuyển thân thể……Tấm chăn rơi chậm xuống từ hông của y, hai chân của y xếp chồng lên nhau, y nghiêng người, những đường cong cơ thể được khắc hoạ hết sức rõ nét.Tần Diễm nhìn bộ dáng buồn ngủ của y, đưa tay lấy cái tẩu thuốc bên môi y, miệng Hạ Vân Phong chậm rãi phun ra một làn khói……Tần Diễm chỉnh ánh đèn tối đi, ngược lại đem cái tẩu ngậm vào miệng, rít sâu mấy hơi……Hạ Vân Phong chậm rãi mở hai mắt, trông thấy Tần Diễm nhích lại gần.Khói thuốc mờ nhạt tràn ra bên môi Tần Diễm, có một ít bị Hạ Vân Phong hút vào miệng, môi Hạ Vân Phong chuyển động nhẹ nhàng, chậm rãi hút vào khói thuốc mờ nhạt đang lượng lờ bên môi Tần Diễm……Y nghiêng đầu, phun ra nuốt vào hơi thở của Tần Diễm, đáy mắt lười biếng ấy, lộ ra vài phần mê ly đầy ám muội……Hơi thở bên môi Tần Diễm chậm rãi vượt qua giới hạn tiến vào miệng Hạ Vân Phong, hai người kẻ thở ra người hít vào, thong thả rồi lại mê loạn phối hợp với nhau, khói thuốc làm ánh mắt kẻ khác mê say vờn quanh giữa môi hai người, ái muội.—Tạp phiếu

Chương 74