Ngày mùa hè nắng chói chang, gay gắt như muốn thiêu đốt toàn bộ mọi thứ. Bên trong xe ngựa nhỏ hẹp đơn sơ, Dụ Phi hé ra khuôn mặt xanh trắng yếu nhược đầy buồn ngủ. Mặt đường toàn ổ gà lắc lư như điên khiến xương cốt cả người hắn đều đau, nhưng hành trình kéo dài đã khiến hắn đau đến chết lặng, nếu không phải bên cạnh hắn còn có một nam nhân đang ngồi lải nhải nguyên một đường, hắn thật sự muốn nhắm mắt lại mà hảo hảo ngủ một giấc. “Tiểu Phi.... Đừng trách a cha nhẫn tâm, năm nay mất mùa không thu hoạch được chút nào, trời lại hại a phụ của con bệnh nặng, con đi là cứu cả nhà chúng ta.... Con cũng đừng lo lắng, tuy bắc Man tộc có chút hoang vu, nhưng tiểu tử ít, con đi, ca nhân nhà vợ đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo con...” Chửi thầm mẹ nó lần thứ bốn mươi, đại thúc ngươi có phiền hay không. Dụ Phi không còn khí lực mà nâng mí mắt, quăng cái xem thường. Thấy bộ dáng yên lặng của Dụ Phi, trong lòng Tống Vân lại đau xót. Đứa con này là hắn sinh non, năm ấy sinh đứa nhỏ ra cũng là đại hạn,…
Chương 21: Lúc bắt đầu
Trọng Sinh Chi Man Phu LangTác giả: Tiêu Hồ ĐiệpTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngNgày mùa hè nắng chói chang, gay gắt như muốn thiêu đốt toàn bộ mọi thứ. Bên trong xe ngựa nhỏ hẹp đơn sơ, Dụ Phi hé ra khuôn mặt xanh trắng yếu nhược đầy buồn ngủ. Mặt đường toàn ổ gà lắc lư như điên khiến xương cốt cả người hắn đều đau, nhưng hành trình kéo dài đã khiến hắn đau đến chết lặng, nếu không phải bên cạnh hắn còn có một nam nhân đang ngồi lải nhải nguyên một đường, hắn thật sự muốn nhắm mắt lại mà hảo hảo ngủ một giấc. “Tiểu Phi.... Đừng trách a cha nhẫn tâm, năm nay mất mùa không thu hoạch được chút nào, trời lại hại a phụ của con bệnh nặng, con đi là cứu cả nhà chúng ta.... Con cũng đừng lo lắng, tuy bắc Man tộc có chút hoang vu, nhưng tiểu tử ít, con đi, ca nhân nhà vợ đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo con...” Chửi thầm mẹ nó lần thứ bốn mươi, đại thúc ngươi có phiền hay không. Dụ Phi không còn khí lực mà nâng mí mắt, quăng cái xem thường. Thấy bộ dáng yên lặng của Dụ Phi, trong lòng Tống Vân lại đau xót. Đứa con này là hắn sinh non, năm ấy sinh đứa nhỏ ra cũng là đại hạn,… Tới giữa trưa, ánh mặt trời sáng chói, một thân ảnh cao lớn anh tuấn bồi hồi trước cửa lều trại.....Từ từ == Một màn này có phải có chút quen thuộc?Hiện giờ A Từ thay đổi vị trí với A Trác thành người đưa cơm trưa, sâu sắc lĩnh ngộ buồn bực của đại ca vào ngày đó.Nguyên bản bởi vì đêm hôm trước cả bộ tộc cuồng hoan, ngày thứ hai tất cả mọi người trong tộc đều dậy muộn, hắn cũng là bị Nạp Mộc a cha nhéo lỗ tai gọi dậy.Sao có thể mới ngày đầu tiên đã phạm sai lầm như vậy, gả cho người ta lại không chịu dậy chuẩn bị cơm canh mà nằm ườn ra ngủ còn ra thể thống gì nữa! Đi! Thời điểm đưa cơm thuận tiện kêu A Trác dậy cho ta!A Từ bất đắc dĩ đứng lên làm cơm, a cha một bên giúp hắn nhào bánh mặt một bên nhắc tới một đống lớn những quy củ ngày sau, hắn cố gắng kiềm chế cơn mệt mỏi để không ngáp cái nào, cuối cùng một chữ cũng không nghe vào.Nguyên bản làm tốt cơm trưa, hắn muốn giao cho A Loạn đưa đi, không nghĩ tới A Loạn bởi vì tối hôm qua uống nhiều quá mức, hôm nay bị Đa Triết a cha nhéo lỗ tai mắng không dứt. Đành tự mình mang tới lều trại bên này, lại không biết nên đánh thức người đang ngủ như thế nào.Yên lặng thở dài, A Từ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong lều, thời điểm hắn mới vừa tới liền mơ hồ nghe được tiếng th* d*c. Chỉ đành nuốt xuống tiếng kêu đã đến bên miệng, cọ sát một hồi hiện tại lại có vẻ im lặng.“Đại ca, Dụ Phi!” Hắn cân bằng tâm lý rồi gọi hai tiếng nhắc nhở, đợi một hồi không nghe tiếng đáp lại, chỉ đành kiên trì xốc lên cửa lều mà đi vào.Quang cảnh trong trướng so với hắn nghĩ không khác biệt lắm, A Từ bình tĩnh buông đồ ăn, xoay người chỉnh lý lại lều trại thuận tiện dọn dẹp một chút, kéo dài thời gian cho A Trác phía sau luống cuống tay chân mặc quần áo.Dụ Phi ngáp một cái lấy lại tinh thần, từ dưới giường lôi ra một kiện ngoại sam đầy nếp nhăn từ hôm qua tùy ý khoác hờ, đi tới trước nâng bát cháo.“Hôm nay cũng là a cha làm?” Dụ Phi uống một ngụm cháo, cháo này giống như cháo thịt lúc trước, hầm rất mềm, hương vị thơm ngon.“A cha làm bánh mặt, cháo là ta làm.”“Ân?” Dụ Phi híp mắt hưởng thụ mỹ thực cảm giác được trong miệng có viên gì đó, so sánh kích thước, Dụ Phi cẩn thận nhai nát một chút cảm nhận hương vị, đây là....“Hạt đậu?” Dụ Phi cho ra kết luận, hắn tới nơi này lâu như vậy cũng chưa nếm qua loại đậu nào, còn tưởng rằng nơi đây không có thứ này.“Ân.” A Từ nói thêm, “Không phải đậu đỏ. Bởi vì nơi này của chúng ta chỉ có loại đậu này.....” Thấy Dụ Phi nhìn bát cháo không chút phản ứng, A Từ có chút ngượng ngùng nói: “Ngươi lần trước, không phải nói muốn ăn cái gì.... Cháo đậu đỏ hay sao?”“......”“Không thể ăn sao?” Thấy trên mặt Dụ Phi là biểu tình khó có thể gọi tên lại tưởng rằng hắn không thích, A Từ buồn rầu nhíu nhíu mày: “Ta hỏi a cha, nơi này của chúng ta quả thật không có hạt đậu màu đỏ, ta dùng hạt đậu bình thường nấu thử, vẫn là không được sao....”“A Từ.....” Dụ Phi nhanh chóng đem hạt đậu trong miệng nuốt xuống, nhịn không được ha ha bật cười: “Ngươi thật sự là.... Thật sự là.... “Thật sự là đáng yêu.....“.... Cái gì......? Uy uy!” Bị Dụ Phi đang cười không thể kiềm chế ôm chầm lấy vô cùng thân thiết hôn lên, A Từ có chút ngượng ngùng: “Làm sao vậy.....”“Cám ơn ngươi.....” Dụ Phi có chút cảm khái lẩm bẩm nói, lúc ấy câu nói đó chỉ là nói đùa, hắn còn không nhớ được.“Ngươi thích là được.....”“Thích chết được.” Dụ Phi ha hả cười nói, buông ra A Từ có chút cứng ngắc, lại nâng bát cháo lên tiếp tục thưởng thức.“Mặc quần áo đã rồi lại chậm rãi uống.” A Trác ở một bên đã đem chính mình chỉnh lý tốt thở dài, giúp Dụ Phi chỉ lo uống cháo chỉnh lại quần áo.Loại cảm giác được người để ở trong lòng, rất tốt.....“Ngươi cũng nhanh ăn đi.” Dụ Phi giữ chặt tay A Trác, đem bánh mặt đưa lên: “A Từ ngươi chờ một chút, chúng ta cùng đi ra.”“Ân, hôm nay còn không ít chuyện cần làm, chờ các ngươi xong rồi, còn phải đi gọi A Loạn, hắn tối hôm qua uống nhiều gọi thế nào cũng không chịu dậy, Đa Triết a cha rất muốn hắt nguyên chậu nước vào mặt hắn.”Ăn đồ ăn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm hai câu, ngày thứ nhất sau khi thành thân, cảm giác cũng không tệ.Hết chap 21Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Câu chuyện này nguyên bản vì ta cảm thấy thú vị nên mới viết, cũng để mọi người xem cho vui, cho nên thứ nhất, khẳng định không V, thứ hai, khẳng định không dài (Dưới sự phụ trợ của thứ nhất, thứ hai một chút cũng không trọng yếu). Hiện tại đã thành thân chờ ăn A Loạn rồi có bánh bao, lại có mấy tình tiết ta rất muốn viết, có thể trong vòng trăm ngàn chữ liền xong, chậm chạm như vậy mà mọi người vẫn chờ thật sự là cảm động QUQ cũng có thể đi tìm truyện khác có thể một tháng cá biệt nào đó trở về liền thấy truyện này đã kết thúc =v= cuối cùng nói đến tìm truyện gì, lại trở về truyện thú nhân hạ bộ vẫn còn tiếp thật khiến người vui vẻ, còn không biết các cô nương đốc xúc tác giả đăng chương mới càng nhiều bạn thụ thứ nhất xuất hiện thật sự rất manh, cầu thô dài
Tới giữa trưa, ánh mặt trời sáng chói, một thân ảnh cao lớn anh tuấn bồi hồi trước cửa lều trại.....
Từ từ == Một màn này có phải có chút quen thuộc?
Hiện giờ A Từ thay đổi vị trí với A Trác thành người đưa cơm trưa, sâu sắc lĩnh ngộ buồn bực của đại ca vào ngày đó.
Nguyên bản bởi vì đêm hôm trước cả bộ tộc cuồng hoan, ngày thứ hai tất cả mọi người trong tộc đều dậy muộn, hắn cũng là bị Nạp Mộc a cha nhéo lỗ tai gọi dậy.
Sao có thể mới ngày đầu tiên đã phạm sai lầm như vậy, gả cho người ta lại không chịu dậy chuẩn bị cơm canh mà nằm ườn ra ngủ còn ra thể thống gì nữa! Đi! Thời điểm đưa cơm thuận tiện kêu A Trác dậy cho ta!
A Từ bất đắc dĩ đứng lên làm cơm, a cha một bên giúp hắn nhào bánh mặt một bên nhắc tới một đống lớn những quy củ ngày sau, hắn cố gắng kiềm chế cơn mệt mỏi để không ngáp cái nào, cuối cùng một chữ cũng không nghe vào.
Nguyên bản làm tốt cơm trưa, hắn muốn giao cho A Loạn đưa đi, không nghĩ tới A Loạn bởi vì tối hôm qua uống nhiều quá mức, hôm nay bị Đa Triết a cha nhéo lỗ tai mắng không dứt. Đành tự mình mang tới lều trại bên này, lại không biết nên đánh thức người đang ngủ như thế nào.
Yên lặng thở dài, A Từ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong lều, thời điểm hắn mới vừa tới liền mơ hồ nghe được tiếng th* d*c. Chỉ đành nuốt xuống tiếng kêu đã đến bên miệng, cọ sát một hồi hiện tại lại có vẻ im lặng.
“Đại ca, Dụ Phi!” Hắn cân bằng tâm lý rồi gọi hai tiếng nhắc nhở, đợi một hồi không nghe tiếng đáp lại, chỉ đành kiên trì xốc lên cửa lều mà đi vào.
Quang cảnh trong trướng so với hắn nghĩ không khác biệt lắm, A Từ bình tĩnh buông đồ ăn, xoay người chỉnh lý lại lều trại thuận tiện dọn dẹp một chút, kéo dài thời gian cho A Trác phía sau luống cuống tay chân mặc quần áo.
Dụ Phi ngáp một cái lấy lại tinh thần, từ dưới giường lôi ra một kiện ngoại sam đầy nếp nhăn từ hôm qua tùy ý khoác hờ, đi tới trước nâng bát cháo.
“Hôm nay cũng là a cha làm?” Dụ Phi uống một ngụm cháo, cháo này giống như cháo thịt lúc trước, hầm rất mềm, hương vị thơm ngon.
“A cha làm bánh mặt, cháo là ta làm.”
“Ân?” Dụ Phi híp mắt hưởng thụ mỹ thực cảm giác được trong miệng có viên gì đó, so sánh kích thước, Dụ Phi cẩn thận nhai nát một chút cảm nhận hương vị, đây là....
“Hạt đậu?” Dụ Phi cho ra kết luận, hắn tới nơi này lâu như vậy cũng chưa nếm qua loại đậu nào, còn tưởng rằng nơi đây không có thứ này.
“Ân.” A Từ nói thêm, “Không phải đậu đỏ. Bởi vì nơi này của chúng ta chỉ có loại đậu này.....” Thấy Dụ Phi nhìn bát cháo không chút phản ứng, A Từ có chút ngượng ngùng nói: “Ngươi lần trước, không phải nói muốn ăn cái gì.... Cháo đậu đỏ hay sao?”
“......”
“Không thể ăn sao?” Thấy trên mặt Dụ Phi là biểu tình khó có thể gọi tên lại tưởng rằng hắn không thích, A Từ buồn rầu nhíu nhíu mày: “Ta hỏi a cha, nơi này của chúng ta quả thật không có hạt đậu màu đỏ, ta dùng hạt đậu bình thường nấu thử, vẫn là không được sao....”
“A Từ.....” Dụ Phi nhanh chóng đem hạt đậu trong miệng nuốt xuống, nhịn không được ha ha bật cười: “Ngươi thật sự là.... Thật sự là.... “
Thật sự là đáng yêu.....
“.... Cái gì......? Uy uy!” Bị Dụ Phi đang cười không thể kiềm chế ôm chầm lấy vô cùng thân thiết hôn lên, A Từ có chút ngượng ngùng: “Làm sao vậy.....”
“Cám ơn ngươi.....” Dụ Phi có chút cảm khái lẩm bẩm nói, lúc ấy câu nói đó chỉ là nói đùa, hắn còn không nhớ được.
“Ngươi thích là được.....”
“Thích chết được.” Dụ Phi ha hả cười nói, buông ra A Từ có chút cứng ngắc, lại nâng bát cháo lên tiếp tục thưởng thức.
“Mặc quần áo đã rồi lại chậm rãi uống.” A Trác ở một bên đã đem chính mình chỉnh lý tốt thở dài, giúp Dụ Phi chỉ lo uống cháo chỉnh lại quần áo.
Loại cảm giác được người để ở trong lòng, rất tốt.....
“Ngươi cũng nhanh ăn đi.” Dụ Phi giữ chặt tay A Trác, đem bánh mặt đưa lên: “A Từ ngươi chờ một chút, chúng ta cùng đi ra.”
“Ân, hôm nay còn không ít chuyện cần làm, chờ các ngươi xong rồi, còn phải đi gọi A Loạn, hắn tối hôm qua uống nhiều gọi thế nào cũng không chịu dậy, Đa Triết a cha rất muốn hắt nguyên chậu nước vào mặt hắn.”
Ăn đồ ăn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm hai câu, ngày thứ nhất sau khi thành thân, cảm giác cũng không tệ.
Hết chap 21
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Câu chuyện này nguyên bản vì ta cảm thấy thú vị nên mới viết, cũng để mọi người xem cho vui, cho nên thứ nhất, khẳng định không V, thứ hai, khẳng định không dài (Dưới sự phụ trợ của thứ nhất, thứ hai một chút cũng không trọng yếu). Hiện tại đã thành thân chờ ăn A Loạn rồi có bánh bao, lại có mấy tình tiết ta rất muốn viết, có thể trong vòng trăm ngàn chữ liền xong, chậm chạm như vậy mà mọi người vẫn chờ thật sự là cảm động QUQ cũng có thể đi tìm truyện khác có thể một tháng cá biệt nào đó trở về liền thấy truyện này đã kết thúc =v= cuối cùng nói đến tìm truyện gì, lại trở về truyện thú nhân hạ bộ vẫn còn tiếp thật khiến người vui vẻ, còn không biết các cô nương đốc xúc tác giả đăng chương mới càng nhiều bạn thụ thứ nhất xuất hiện thật sự rất manh, cầu thô dài
Trọng Sinh Chi Man Phu LangTác giả: Tiêu Hồ ĐiệpTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngNgày mùa hè nắng chói chang, gay gắt như muốn thiêu đốt toàn bộ mọi thứ. Bên trong xe ngựa nhỏ hẹp đơn sơ, Dụ Phi hé ra khuôn mặt xanh trắng yếu nhược đầy buồn ngủ. Mặt đường toàn ổ gà lắc lư như điên khiến xương cốt cả người hắn đều đau, nhưng hành trình kéo dài đã khiến hắn đau đến chết lặng, nếu không phải bên cạnh hắn còn có một nam nhân đang ngồi lải nhải nguyên một đường, hắn thật sự muốn nhắm mắt lại mà hảo hảo ngủ một giấc. “Tiểu Phi.... Đừng trách a cha nhẫn tâm, năm nay mất mùa không thu hoạch được chút nào, trời lại hại a phụ của con bệnh nặng, con đi là cứu cả nhà chúng ta.... Con cũng đừng lo lắng, tuy bắc Man tộc có chút hoang vu, nhưng tiểu tử ít, con đi, ca nhân nhà vợ đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo con...” Chửi thầm mẹ nó lần thứ bốn mươi, đại thúc ngươi có phiền hay không. Dụ Phi không còn khí lực mà nâng mí mắt, quăng cái xem thường. Thấy bộ dáng yên lặng của Dụ Phi, trong lòng Tống Vân lại đau xót. Đứa con này là hắn sinh non, năm ấy sinh đứa nhỏ ra cũng là đại hạn,… Tới giữa trưa, ánh mặt trời sáng chói, một thân ảnh cao lớn anh tuấn bồi hồi trước cửa lều trại.....Từ từ == Một màn này có phải có chút quen thuộc?Hiện giờ A Từ thay đổi vị trí với A Trác thành người đưa cơm trưa, sâu sắc lĩnh ngộ buồn bực của đại ca vào ngày đó.Nguyên bản bởi vì đêm hôm trước cả bộ tộc cuồng hoan, ngày thứ hai tất cả mọi người trong tộc đều dậy muộn, hắn cũng là bị Nạp Mộc a cha nhéo lỗ tai gọi dậy.Sao có thể mới ngày đầu tiên đã phạm sai lầm như vậy, gả cho người ta lại không chịu dậy chuẩn bị cơm canh mà nằm ườn ra ngủ còn ra thể thống gì nữa! Đi! Thời điểm đưa cơm thuận tiện kêu A Trác dậy cho ta!A Từ bất đắc dĩ đứng lên làm cơm, a cha một bên giúp hắn nhào bánh mặt một bên nhắc tới một đống lớn những quy củ ngày sau, hắn cố gắng kiềm chế cơn mệt mỏi để không ngáp cái nào, cuối cùng một chữ cũng không nghe vào.Nguyên bản làm tốt cơm trưa, hắn muốn giao cho A Loạn đưa đi, không nghĩ tới A Loạn bởi vì tối hôm qua uống nhiều quá mức, hôm nay bị Đa Triết a cha nhéo lỗ tai mắng không dứt. Đành tự mình mang tới lều trại bên này, lại không biết nên đánh thức người đang ngủ như thế nào.Yên lặng thở dài, A Từ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong lều, thời điểm hắn mới vừa tới liền mơ hồ nghe được tiếng th* d*c. Chỉ đành nuốt xuống tiếng kêu đã đến bên miệng, cọ sát một hồi hiện tại lại có vẻ im lặng.“Đại ca, Dụ Phi!” Hắn cân bằng tâm lý rồi gọi hai tiếng nhắc nhở, đợi một hồi không nghe tiếng đáp lại, chỉ đành kiên trì xốc lên cửa lều mà đi vào.Quang cảnh trong trướng so với hắn nghĩ không khác biệt lắm, A Từ bình tĩnh buông đồ ăn, xoay người chỉnh lý lại lều trại thuận tiện dọn dẹp một chút, kéo dài thời gian cho A Trác phía sau luống cuống tay chân mặc quần áo.Dụ Phi ngáp một cái lấy lại tinh thần, từ dưới giường lôi ra một kiện ngoại sam đầy nếp nhăn từ hôm qua tùy ý khoác hờ, đi tới trước nâng bát cháo.“Hôm nay cũng là a cha làm?” Dụ Phi uống một ngụm cháo, cháo này giống như cháo thịt lúc trước, hầm rất mềm, hương vị thơm ngon.“A cha làm bánh mặt, cháo là ta làm.”“Ân?” Dụ Phi híp mắt hưởng thụ mỹ thực cảm giác được trong miệng có viên gì đó, so sánh kích thước, Dụ Phi cẩn thận nhai nát một chút cảm nhận hương vị, đây là....“Hạt đậu?” Dụ Phi cho ra kết luận, hắn tới nơi này lâu như vậy cũng chưa nếm qua loại đậu nào, còn tưởng rằng nơi đây không có thứ này.“Ân.” A Từ nói thêm, “Không phải đậu đỏ. Bởi vì nơi này của chúng ta chỉ có loại đậu này.....” Thấy Dụ Phi nhìn bát cháo không chút phản ứng, A Từ có chút ngượng ngùng nói: “Ngươi lần trước, không phải nói muốn ăn cái gì.... Cháo đậu đỏ hay sao?”“......”“Không thể ăn sao?” Thấy trên mặt Dụ Phi là biểu tình khó có thể gọi tên lại tưởng rằng hắn không thích, A Từ buồn rầu nhíu nhíu mày: “Ta hỏi a cha, nơi này của chúng ta quả thật không có hạt đậu màu đỏ, ta dùng hạt đậu bình thường nấu thử, vẫn là không được sao....”“A Từ.....” Dụ Phi nhanh chóng đem hạt đậu trong miệng nuốt xuống, nhịn không được ha ha bật cười: “Ngươi thật sự là.... Thật sự là.... “Thật sự là đáng yêu.....“.... Cái gì......? Uy uy!” Bị Dụ Phi đang cười không thể kiềm chế ôm chầm lấy vô cùng thân thiết hôn lên, A Từ có chút ngượng ngùng: “Làm sao vậy.....”“Cám ơn ngươi.....” Dụ Phi có chút cảm khái lẩm bẩm nói, lúc ấy câu nói đó chỉ là nói đùa, hắn còn không nhớ được.“Ngươi thích là được.....”“Thích chết được.” Dụ Phi ha hả cười nói, buông ra A Từ có chút cứng ngắc, lại nâng bát cháo lên tiếp tục thưởng thức.“Mặc quần áo đã rồi lại chậm rãi uống.” A Trác ở một bên đã đem chính mình chỉnh lý tốt thở dài, giúp Dụ Phi chỉ lo uống cháo chỉnh lại quần áo.Loại cảm giác được người để ở trong lòng, rất tốt.....“Ngươi cũng nhanh ăn đi.” Dụ Phi giữ chặt tay A Trác, đem bánh mặt đưa lên: “A Từ ngươi chờ một chút, chúng ta cùng đi ra.”“Ân, hôm nay còn không ít chuyện cần làm, chờ các ngươi xong rồi, còn phải đi gọi A Loạn, hắn tối hôm qua uống nhiều gọi thế nào cũng không chịu dậy, Đa Triết a cha rất muốn hắt nguyên chậu nước vào mặt hắn.”Ăn đồ ăn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm hai câu, ngày thứ nhất sau khi thành thân, cảm giác cũng không tệ.Hết chap 21Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Câu chuyện này nguyên bản vì ta cảm thấy thú vị nên mới viết, cũng để mọi người xem cho vui, cho nên thứ nhất, khẳng định không V, thứ hai, khẳng định không dài (Dưới sự phụ trợ của thứ nhất, thứ hai một chút cũng không trọng yếu). Hiện tại đã thành thân chờ ăn A Loạn rồi có bánh bao, lại có mấy tình tiết ta rất muốn viết, có thể trong vòng trăm ngàn chữ liền xong, chậm chạm như vậy mà mọi người vẫn chờ thật sự là cảm động QUQ cũng có thể đi tìm truyện khác có thể một tháng cá biệt nào đó trở về liền thấy truyện này đã kết thúc =v= cuối cùng nói đến tìm truyện gì, lại trở về truyện thú nhân hạ bộ vẫn còn tiếp thật khiến người vui vẻ, còn không biết các cô nương đốc xúc tác giả đăng chương mới càng nhiều bạn thụ thứ nhất xuất hiện thật sự rất manh, cầu thô dài