Danh tự của ta là Phụ Tình. Mẫu thân vừa qua ba mươi đã già yếu như một lão bà bảy mươi, trước khi ra đi đã vuốt đầu ta, vừa như dặn dò đứa con vừa như tự nói với mình: “Bất đ*ng t*nh, bất đậm tâm, dã mạc phụ lòng…” Bàn tay nàng khi ấy mang theo lạnh lẽo tử vong, chậm rãi đem tất cả cảm xúc của ta toàn bộ mai táng. Khi đó, ta năm tuổi, ngày đó, thiên hạ có tuyết. Ta chưa từng thấy được phụ thân của mình, ta chỉ biết từ khi ta có thể bắt đầu ghi nhớ mọi việc thì đã thấy mẫu thân già yếu đi nhanh chóng. Trong trí nhớ như tuyết phủ, khuôn mặt xinh đẹp thanh tịnh kia chỉ trong hai ba năm đã biến hình vặn vẹo thật đáng sợ. Tử vong, luôn tùy thời bao phủ trên đầu chúng ta. Chống chọi được đến khi ta năm tuổi, mẫu thân đã không thể chịu đựng được nữa. Nàng ra đi, để lại ta giữa một đời tuyết phủ, cũng lưu cho ta một danh tự vô tình. Tuyết rơi suốt ba ngày ba đêm. Đến lúc tuyết ngừng, một đội mại nghệ nhân hành tẩu giang hồ đi qua căn nhà nhỏ bé của ta, nhặt lấy đứa trẻ đã đói đến vô lực nhúc…
Chương 18
Phiêu Bạc Phụ TìnhTác giả: Đào YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcDanh tự của ta là Phụ Tình. Mẫu thân vừa qua ba mươi đã già yếu như một lão bà bảy mươi, trước khi ra đi đã vuốt đầu ta, vừa như dặn dò đứa con vừa như tự nói với mình: “Bất đ*ng t*nh, bất đậm tâm, dã mạc phụ lòng…” Bàn tay nàng khi ấy mang theo lạnh lẽo tử vong, chậm rãi đem tất cả cảm xúc của ta toàn bộ mai táng. Khi đó, ta năm tuổi, ngày đó, thiên hạ có tuyết. Ta chưa từng thấy được phụ thân của mình, ta chỉ biết từ khi ta có thể bắt đầu ghi nhớ mọi việc thì đã thấy mẫu thân già yếu đi nhanh chóng. Trong trí nhớ như tuyết phủ, khuôn mặt xinh đẹp thanh tịnh kia chỉ trong hai ba năm đã biến hình vặn vẹo thật đáng sợ. Tử vong, luôn tùy thời bao phủ trên đầu chúng ta. Chống chọi được đến khi ta năm tuổi, mẫu thân đã không thể chịu đựng được nữa. Nàng ra đi, để lại ta giữa một đời tuyết phủ, cũng lưu cho ta một danh tự vô tình. Tuyết rơi suốt ba ngày ba đêm. Đến lúc tuyết ngừng, một đội mại nghệ nhân hành tẩu giang hồ đi qua căn nhà nhỏ bé của ta, nhặt lấy đứa trẻ đã đói đến vô lực nhúc… Đến cuối cùng làm thế nào trở về vương phủ, ta không biết.Ta thậm chí không nhận thức được mọi việc chấm dứt như thế nào. Ta chỉ biết rằng khi ta hoàn hồn lại, chúng ta – Cát Tường cùng ta, đã ngồi trong xe ngựa trên đường trở về.Xe vốn là do Quy Phong Lâu cấp, không biết Cát Tường làm sao chuẩn bị được.Trên vết thương đã được đắp một tầng dược, có chút ngứa, nhưng cũng không đau đớn.Cát Tường vẫn nắm tay của ta, càng không ngừng ở bên tai của ta nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, xin lỗi Tiểu Tuyết, ta sẽ dùng loại dược tốt nhất, nhất định sẽ không để chút dấu vết nào lưu lại. Xin lỗi, xin lỗi, ngươi không nên có vẻ mặt như vậy được không? Không nên có biểu cảm tuyệt vọng như vậy mà? Tiểu Tuyết, nói chuyện đi, Tiểu Tuyết, ngươi đừng làm ta sợ…”Ta thử mở miệng, thế nhưng không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào. Ta nghĩ muốn cười một cái, cơ mặt lại cứng ngắc bất động; ta thậm chí không biết được, móng tay của ta toàn bộ đã c*m v** lòng bàn tay, cả một mảng da thịt dấp dính. (máu đấy:”
Đến cuối cùng làm thế nào trở về vương phủ, ta không biết.
Ta thậm chí không nhận thức được mọi việc chấm dứt như thế nào. Ta chỉ biết rằng khi ta hoàn hồn lại, chúng ta – Cát Tường cùng ta, đã ngồi trong xe ngựa trên đường trở về.
Xe vốn là do Quy Phong Lâu cấp, không biết Cát Tường làm sao chuẩn bị được.
Trên vết thương đã được đắp một tầng dược, có chút ngứa, nhưng cũng không đau đớn.
Cát Tường vẫn nắm tay của ta, càng không ngừng ở bên tai của ta nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, xin lỗi Tiểu Tuyết, ta sẽ dùng loại dược tốt nhất, nhất định sẽ không để chút dấu vết nào lưu lại. Xin lỗi, xin lỗi, ngươi không nên có vẻ mặt như vậy được không? Không nên có biểu cảm tuyệt vọng như vậy mà? Tiểu Tuyết, nói chuyện đi, Tiểu Tuyết, ngươi đừng làm ta sợ…”
Ta thử mở miệng, thế nhưng không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào. Ta nghĩ muốn cười một cái, cơ mặt lại cứng ngắc bất động; ta thậm chí không biết được, móng tay của ta toàn bộ đã c*m v** lòng bàn tay, cả một mảng da thịt dấp dính. (máu đấy:”
Phiêu Bạc Phụ TìnhTác giả: Đào YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcDanh tự của ta là Phụ Tình. Mẫu thân vừa qua ba mươi đã già yếu như một lão bà bảy mươi, trước khi ra đi đã vuốt đầu ta, vừa như dặn dò đứa con vừa như tự nói với mình: “Bất đ*ng t*nh, bất đậm tâm, dã mạc phụ lòng…” Bàn tay nàng khi ấy mang theo lạnh lẽo tử vong, chậm rãi đem tất cả cảm xúc của ta toàn bộ mai táng. Khi đó, ta năm tuổi, ngày đó, thiên hạ có tuyết. Ta chưa từng thấy được phụ thân của mình, ta chỉ biết từ khi ta có thể bắt đầu ghi nhớ mọi việc thì đã thấy mẫu thân già yếu đi nhanh chóng. Trong trí nhớ như tuyết phủ, khuôn mặt xinh đẹp thanh tịnh kia chỉ trong hai ba năm đã biến hình vặn vẹo thật đáng sợ. Tử vong, luôn tùy thời bao phủ trên đầu chúng ta. Chống chọi được đến khi ta năm tuổi, mẫu thân đã không thể chịu đựng được nữa. Nàng ra đi, để lại ta giữa một đời tuyết phủ, cũng lưu cho ta một danh tự vô tình. Tuyết rơi suốt ba ngày ba đêm. Đến lúc tuyết ngừng, một đội mại nghệ nhân hành tẩu giang hồ đi qua căn nhà nhỏ bé của ta, nhặt lấy đứa trẻ đã đói đến vô lực nhúc… Đến cuối cùng làm thế nào trở về vương phủ, ta không biết.Ta thậm chí không nhận thức được mọi việc chấm dứt như thế nào. Ta chỉ biết rằng khi ta hoàn hồn lại, chúng ta – Cát Tường cùng ta, đã ngồi trong xe ngựa trên đường trở về.Xe vốn là do Quy Phong Lâu cấp, không biết Cát Tường làm sao chuẩn bị được.Trên vết thương đã được đắp một tầng dược, có chút ngứa, nhưng cũng không đau đớn.Cát Tường vẫn nắm tay của ta, càng không ngừng ở bên tai của ta nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, xin lỗi Tiểu Tuyết, ta sẽ dùng loại dược tốt nhất, nhất định sẽ không để chút dấu vết nào lưu lại. Xin lỗi, xin lỗi, ngươi không nên có vẻ mặt như vậy được không? Không nên có biểu cảm tuyệt vọng như vậy mà? Tiểu Tuyết, nói chuyện đi, Tiểu Tuyết, ngươi đừng làm ta sợ…”Ta thử mở miệng, thế nhưng không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào. Ta nghĩ muốn cười một cái, cơ mặt lại cứng ngắc bất động; ta thậm chí không biết được, móng tay của ta toàn bộ đã c*m v** lòng bàn tay, cả một mảng da thịt dấp dính. (máu đấy:”