Thành phố này rất nhỏ, rất phổ biến, rất bình thường, có lẽ bạn đã từng đi qua địa phương nhỏ như vậy, hoặc là đã từng cư ngụ ở địa phương nhỏ như vậy. Nhưng cho dù thế nào, trong thành phố nhỏ hơn nữa, bình thường hơn nữa cũng đều đã chật cứng người giống vậy. Cũng giống rất nhiều nơi khác, giữa lòng thành phố nhỏ này có một cây cầu, chia thành phố thành bên Đông và bên Tây. Đường nhỏ chật chội bẩn thỉu, có người buôn bán nhỏ đi lại như thoi đưa trong đó, hai bên đường là mái nhà cũ kĩ, khung cửa sổ nho nhỏ chia thành từng ô vuông. Những ngôi nhà đều không được cao, chẳng so nổi với nhà cao tầng nơi thành phố lớn, thế nhưng ngẩng đầu lên chẳng thấy trọn mặt trời. Trong thành phố có một số nhà mới phất, lái ô tô chạy tới chạy lui thải đầy khói đen, bầu trời giống như bị lau qua bởi một cái giẻ lau chưa được giặt sạch, cho dù là trời trong xanh cũng chẳng còn đẹp nữa. Trong thành phố, từng cái góc nhỏ đều rơi rớt tro bụi, khiến cho lòng người cũng mơ hồ không rõ. Cố Dương từ bé đã sống…
Chương 5: Cuộc sống như đầu mẩu thuốc
Phía Đông Thành Phố NhỏTác giả: Kiếm đoạn đào yêuTruyện Đam MỹThành phố này rất nhỏ, rất phổ biến, rất bình thường, có lẽ bạn đã từng đi qua địa phương nhỏ như vậy, hoặc là đã từng cư ngụ ở địa phương nhỏ như vậy. Nhưng cho dù thế nào, trong thành phố nhỏ hơn nữa, bình thường hơn nữa cũng đều đã chật cứng người giống vậy. Cũng giống rất nhiều nơi khác, giữa lòng thành phố nhỏ này có một cây cầu, chia thành phố thành bên Đông và bên Tây. Đường nhỏ chật chội bẩn thỉu, có người buôn bán nhỏ đi lại như thoi đưa trong đó, hai bên đường là mái nhà cũ kĩ, khung cửa sổ nho nhỏ chia thành từng ô vuông. Những ngôi nhà đều không được cao, chẳng so nổi với nhà cao tầng nơi thành phố lớn, thế nhưng ngẩng đầu lên chẳng thấy trọn mặt trời. Trong thành phố có một số nhà mới phất, lái ô tô chạy tới chạy lui thải đầy khói đen, bầu trời giống như bị lau qua bởi một cái giẻ lau chưa được giặt sạch, cho dù là trời trong xanh cũng chẳng còn đẹp nữa. Trong thành phố, từng cái góc nhỏ đều rơi rớt tro bụi, khiến cho lòng người cũng mơ hồ không rõ. Cố Dương từ bé đã sống… Cố Dương cuộn mình trong chăn, chẳng buồn rời giường, quan sát Giang Phi bận tới lui. Dường như đã thành quy luật, mỗi buổi sáng chưa đến tám giờ, Cố Dương sẽ bị Giang Phi quen dậy sớm đánh thức.Qua một hồi lâu, Cố Dương mới ngồi dậy, châm một điếu thuốc theo thói quen, ngậm trên môi. Hơi thuốc chưa qua phổi khói trắng đã vờn quanh, lượn lờ rất đẹp. Giang Phi mở cửa sổ cho thoáng khí, từ nơi rất xa truyền đến tiếng bồ câu hót, véo von véo von, như thể đang cám dỗ linh hồn người ta.Khi còn bé, Cố Dương vẫn luôn nghĩ rằng đó là âm thanh chỉ xuất hiện khi có người chết.Bần thần đến tận buổi trưa, Cố Dương vẩy vẩy tàn thuốc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, mặc quần jeans có mấy cái lỗ trên đầu gối, vừa quay người đã thấy Giang Phi đang nhìn mình, nhưng ánh mắt vừa giao nhau thì Giang Phi đã lảng đi.“Này, em biết hút thuốc không?” Cố Dương đột nhiên hỏi Giang Phi, giọng nói có phần trêu đùa.“À… Em chưa từng hút. Hút thuốc không tốt mà?”“Sao lại không tốt, cũng không chết người được.” Cố Dương vì để chứng minh điều này, rít một hơi thật sâu, nhàn nhã nhả ra một vòng khói tròn tròn.Giang Phi quay đầu, không để ý đến anh: “Em đang bận lắm.”Cố Dương giống như trêu đùa, ôm Giang Phi từ phía sau, muốn đưa thuốc đến miệng Giang Phi. Giang Phi cũng không giãy dụa, thuốc chạm môi thì thuận thế nghiêng đầu, rít một hơi, sặc sụa ho khan, nước mắt cũng chảy ra.“Ngốc.” Cố Dương đoạt lại thuốc từ miệng cậu, ngậm trong miệng, loạng choạng rời đi.Trên đầu lọc thuốc có hương vị của Giang Phi, Cố Dương theo thói quen gẩy thuốc, đầu thuốc mang theo tàn thuốc chầm chậm rơi xuống đất, tàn lửa vừa ánh lên đã biến mất. Một ngày, một tuần, một tháng, một năm, cuộc sống thật giống như thứ vừa chớp lên trong nháy mắt.
Cố Dương cuộn mình trong chăn, chẳng buồn rời giường, quan sát Giang Phi bận tới lui. Dường như đã thành quy luật, mỗi buổi sáng chưa đến tám giờ, Cố Dương sẽ bị Giang Phi quen dậy sớm đánh thức.
Qua một hồi lâu, Cố Dương mới ngồi dậy, châm một điếu thuốc theo thói quen, ngậm trên môi. Hơi thuốc chưa qua phổi khói trắng đã vờn quanh, lượn lờ rất đẹp. Giang Phi mở cửa sổ cho thoáng khí, từ nơi rất xa truyền đến tiếng bồ câu hót, véo von véo von, như thể đang cám dỗ linh hồn người ta.
Khi còn bé, Cố Dương vẫn luôn nghĩ rằng đó là âm thanh chỉ xuất hiện khi có người chết.
Bần thần đến tận buổi trưa, Cố Dương vẩy vẩy tàn thuốc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, mặc quần jeans có mấy cái lỗ trên đầu gối, vừa quay người đã thấy Giang Phi đang nhìn mình, nhưng ánh mắt vừa giao nhau thì Giang Phi đã lảng đi.
“Này, em biết hút thuốc không?” Cố Dương đột nhiên hỏi Giang Phi, giọng nói có phần trêu đùa.
“À… Em chưa từng hút. Hút thuốc không tốt mà?”
“Sao lại không tốt, cũng không chết người được.” Cố Dương vì để chứng minh điều này, rít một hơi thật sâu, nhàn nhã nhả ra một vòng khói tròn tròn.
Giang Phi quay đầu, không để ý đến anh: “Em đang bận lắm.”
Cố Dương giống như trêu đùa, ôm Giang Phi từ phía sau, muốn đưa thuốc đến miệng Giang Phi. Giang Phi cũng không giãy dụa, thuốc chạm môi thì thuận thế nghiêng đầu, rít một hơi, sặc sụa ho khan, nước mắt cũng chảy ra.
“Ngốc.” Cố Dương đoạt lại thuốc từ miệng cậu, ngậm trong miệng, loạng choạng rời đi.
Trên đầu lọc thuốc có hương vị của Giang Phi, Cố Dương theo thói quen gẩy thuốc, đầu thuốc mang theo tàn thuốc chầm chậm rơi xuống đất, tàn lửa vừa ánh lên đã biến mất. Một ngày, một tuần, một tháng, một năm, cuộc sống thật giống như thứ vừa chớp lên trong nháy mắt.
Phía Đông Thành Phố NhỏTác giả: Kiếm đoạn đào yêuTruyện Đam MỹThành phố này rất nhỏ, rất phổ biến, rất bình thường, có lẽ bạn đã từng đi qua địa phương nhỏ như vậy, hoặc là đã từng cư ngụ ở địa phương nhỏ như vậy. Nhưng cho dù thế nào, trong thành phố nhỏ hơn nữa, bình thường hơn nữa cũng đều đã chật cứng người giống vậy. Cũng giống rất nhiều nơi khác, giữa lòng thành phố nhỏ này có một cây cầu, chia thành phố thành bên Đông và bên Tây. Đường nhỏ chật chội bẩn thỉu, có người buôn bán nhỏ đi lại như thoi đưa trong đó, hai bên đường là mái nhà cũ kĩ, khung cửa sổ nho nhỏ chia thành từng ô vuông. Những ngôi nhà đều không được cao, chẳng so nổi với nhà cao tầng nơi thành phố lớn, thế nhưng ngẩng đầu lên chẳng thấy trọn mặt trời. Trong thành phố có một số nhà mới phất, lái ô tô chạy tới chạy lui thải đầy khói đen, bầu trời giống như bị lau qua bởi một cái giẻ lau chưa được giặt sạch, cho dù là trời trong xanh cũng chẳng còn đẹp nữa. Trong thành phố, từng cái góc nhỏ đều rơi rớt tro bụi, khiến cho lòng người cũng mơ hồ không rõ. Cố Dương từ bé đã sống… Cố Dương cuộn mình trong chăn, chẳng buồn rời giường, quan sát Giang Phi bận tới lui. Dường như đã thành quy luật, mỗi buổi sáng chưa đến tám giờ, Cố Dương sẽ bị Giang Phi quen dậy sớm đánh thức.Qua một hồi lâu, Cố Dương mới ngồi dậy, châm một điếu thuốc theo thói quen, ngậm trên môi. Hơi thuốc chưa qua phổi khói trắng đã vờn quanh, lượn lờ rất đẹp. Giang Phi mở cửa sổ cho thoáng khí, từ nơi rất xa truyền đến tiếng bồ câu hót, véo von véo von, như thể đang cám dỗ linh hồn người ta.Khi còn bé, Cố Dương vẫn luôn nghĩ rằng đó là âm thanh chỉ xuất hiện khi có người chết.Bần thần đến tận buổi trưa, Cố Dương vẩy vẩy tàn thuốc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc, mặc quần jeans có mấy cái lỗ trên đầu gối, vừa quay người đã thấy Giang Phi đang nhìn mình, nhưng ánh mắt vừa giao nhau thì Giang Phi đã lảng đi.“Này, em biết hút thuốc không?” Cố Dương đột nhiên hỏi Giang Phi, giọng nói có phần trêu đùa.“À… Em chưa từng hút. Hút thuốc không tốt mà?”“Sao lại không tốt, cũng không chết người được.” Cố Dương vì để chứng minh điều này, rít một hơi thật sâu, nhàn nhã nhả ra một vòng khói tròn tròn.Giang Phi quay đầu, không để ý đến anh: “Em đang bận lắm.”Cố Dương giống như trêu đùa, ôm Giang Phi từ phía sau, muốn đưa thuốc đến miệng Giang Phi. Giang Phi cũng không giãy dụa, thuốc chạm môi thì thuận thế nghiêng đầu, rít một hơi, sặc sụa ho khan, nước mắt cũng chảy ra.“Ngốc.” Cố Dương đoạt lại thuốc từ miệng cậu, ngậm trong miệng, loạng choạng rời đi.Trên đầu lọc thuốc có hương vị của Giang Phi, Cố Dương theo thói quen gẩy thuốc, đầu thuốc mang theo tàn thuốc chầm chậm rơi xuống đất, tàn lửa vừa ánh lên đã biến mất. Một ngày, một tuần, một tháng, một năm, cuộc sống thật giống như thứ vừa chớp lên trong nháy mắt.