Tác giả:

Khi còn nhỏ, cô vẫn hay mơ về khoảnh khắc đẹp nhất trong đời sinh viên. Đó là ngày ra trường, cô sẽ xúng xính trong bộ quần áo cử nhân với tấm bằng đại học và thênh thang bước vào đời. Thời gian vậy mà trôi nhanh thật,thấm thoắt cô cũng đã vào đại học. Và rồi cũng đến ngày cô vẫn hằng mơ ước. Ngày tốt nghiệp ra trường. Là lúc cô bước vào đời. Mở ra một cuộc sống mới. Cô đang ngắm tấm bằng đại học thì Vy chạy tới kéo cô đi chụp ảnh. Vy nhìn cô: “ ồ, hôm nay xinh phết cơ đấy “ Cô lườm nguýt:“ hôm nay xinh thôi á mọi hôm vẫn xinh mà “ “xí, tự tin vừa vừa thôi bà cô ạ, đi nhanh lên kẻo mấy đứa đợi.” Nhìn lại hình chụp, cô thấy mình chụp có hồn kinh. Chắc hôm nay là ngày trọng đại nên thấy khác ^^. Sau khi chụp ảnh cô và vy ra quán uống nước. Đang say sưa ngắm cảnh, nó hỏi:“ Bà đã có dự định gì trong tương lai chưa?” Cô quay lại: “Thì về nhà chơi cho thỏa đã:v rồi đăng ký phỏng vấn xin việc “ Vy chọc bằng giọng đểu: “Hửm, tưởng tượng bà lên lớp dạy các em ra sao ta @@ chắc là cô giáo bò…

Chương 5: Nhìn lại

Cô Gái Của Ngày Hôm NayTác giả: Khả HânTruyện Ngôn TìnhKhi còn nhỏ, cô vẫn hay mơ về khoảnh khắc đẹp nhất trong đời sinh viên. Đó là ngày ra trường, cô sẽ xúng xính trong bộ quần áo cử nhân với tấm bằng đại học và thênh thang bước vào đời. Thời gian vậy mà trôi nhanh thật,thấm thoắt cô cũng đã vào đại học. Và rồi cũng đến ngày cô vẫn hằng mơ ước. Ngày tốt nghiệp ra trường. Là lúc cô bước vào đời. Mở ra một cuộc sống mới. Cô đang ngắm tấm bằng đại học thì Vy chạy tới kéo cô đi chụp ảnh. Vy nhìn cô: “ ồ, hôm nay xinh phết cơ đấy “ Cô lườm nguýt:“ hôm nay xinh thôi á mọi hôm vẫn xinh mà “ “xí, tự tin vừa vừa thôi bà cô ạ, đi nhanh lên kẻo mấy đứa đợi.” Nhìn lại hình chụp, cô thấy mình chụp có hồn kinh. Chắc hôm nay là ngày trọng đại nên thấy khác ^^. Sau khi chụp ảnh cô và vy ra quán uống nước. Đang say sưa ngắm cảnh, nó hỏi:“ Bà đã có dự định gì trong tương lai chưa?” Cô quay lại: “Thì về nhà chơi cho thỏa đã:v rồi đăng ký phỏng vấn xin việc “ Vy chọc bằng giọng đểu: “Hửm, tưởng tượng bà lên lớp dạy các em ra sao ta @@ chắc là cô giáo bò… Nhân tiện hôm nay trời đẹp, nên sau khi cafe xong. Cô lang thang công viên một chút. Nhìn lại cô thấy thời gian khiến cho mọi vật dần đều thay đổi. Chỉ nói đến quang cảnh nơi đây thôi là cả một ví dụ điển hình.Thời cô còn nhỏ xíu xíu công viên chỉ mới một vài chiếc ghế. Cây trồng đâu có được các cô cắt tỉa kỷ xảo thành những hình xinh xắn như bây giờ. Đâu có những bức tượng, những chiếc xích đu,...Hồi cô còn nhỏ mà như thời hiện đại bây giờ thì thật tốt. Nhưng đổi lại cuộc sống hồi đó là một thời cô cảm thấy ấm áp nhất. Cô có một gia đình trọn vẹn. Và đặc biệt có mẹ bên cạnh quan tâm, chăm sóc, chia sẻ những điều vui buồn trong cuộc sống. Là con một nên cô được ba mẹ cưng chiều hết sức. Không chỉ ba mẹ mà ông bà nội cũng vậy.Cô từ 1-5 tuổi đó là thời gian ba mẹ mới lập nghiệp nên toàn đi sớm về khuya. Hầu như trong suốt 5 năm đó cô toàn ở với ông bà nội. Nên bởi vậy thương ba mẹ 10 thì thương ông bà cũng tầm 9 rồi.Đến lúc học mẫu giáo thì ba mẹ công việc ổn định nên dành nhiều thời gian hơn. Cuộc sống cứ êm đẹp cứ ấm áp như vậy.Cô nhớ vào một buổi tối rất rất là lâu rồi lúc cô mới 5 tuổiMẹ bảo: “ sau này con phải là một người tốt nhé đừng học theo những người xấu. Phải cố gắng học thật giỏi,... ““ Miễn có mẹ luôn kề vai sát cánh bên con, đi cùng con trên một con đường thì dù chuyện gì nhất định sẽ con cũng sẽ thành công nà ““ lỡ như một thời gian nào đó mẹ k bên con thì sao?” - mẹ nhìn cô“ Mẹ nói cái gì vậy, tại sao lại k bên con “ - cô nhìn bằng ánh mắt nghi vấn“ lỡ nhiều năm sau bệnh mẹ ngày càng nặng thì làm sao ““ không phải bây giờ mẹ vẫn uống thuốc điều trị. Cứ như vậy mãi cũng đc mà “Mẹ vuốt đầu cô:“ mẹ chỉ giả sử thôi nhé. lỡ như một ngày nào đó uống thuốc mà k còn tác dụng. Bị trờn thuốc. Mà như vậy mẹ sẽ kotỉnh táo, sẽ quậy phá. Lúc đó mẹ ra quê, hay đi đâu đó mà k cạnh con. Thì con cũng phải mạnh mẽ, lạc quan lên. K nhất thiết có mẹ bên cạnh thì con mới thành công. Nhớ nhé!!!"“Nếu mẹ không tỉnh táo thì mẹ còn nhớ con ko”“ có chứ. Vì con là con gái mẹ mà “Lúc đó cô k nghĩ một thời gian nào đó lại phải xa mẹ. Nhưng đến năm lp 6 mẹ bệnh ngày càng nặng. Bị trờn thuốc. Mà phải ở quê cho đến tận bây giờ.Chắc ở ngoài quê có bà con, cuộc sống thoải mái hơn. Ko bị áp lực, nên tâm lí k bị gò bò.Nên hiện tạimẹ khá ổn. Luôn gọi điện hỏi thăm cô.Cô nghĩ chuyện tình giữa ba và mẹ có lẽ là nghiệt duyên. K nghĩ đến hôn nhân đổ vỡ nhưng phải xa nhau. Vì thời gian mẹ bệnh nặng đó. Đc đưa ra quê chữa bệnh. Sau khi tỉnh thì về lại. Nhưng đc vài ngày thì phát bệnh. Mà ở ngoài quê thì không phát bệnh.Tuổi ko hợp nên gia đình bên nội k cho ba lấy mẹ. dụng mọi cách ngăn cản.Nên thời gian đó ba ở rể.Cô được 2 tuổi thì vào lại. Vì bên nội k thích mẹ. Có lẽ ở đây mẹ bị nhiều áp lực. Tâm lí ngày càng nặng nề nên mới đổ bệnh. tóm gọn lại như phim “ sống chung với mẹ chồng “. giữa mẹ chồng nàng dâu, giữa sự thờ ơ vô trách nhiệm của người chồng. Mẹ cô khá giống như vậy.Để kể hết về mẹ cô thì đó là một câu chuyện dài. Nước mắt có, buồn vui có, thăng trầm có,....Nếu biết trước đường mình đi sẽ khổ sẽ hy sinh nhiều như vậy thì có lẽ mẹ sẽ không chọn!!!!!!

Nhân tiện hôm nay trời đẹp, nên sau khi cafe xong. Cô lang thang công viên một chút. Nhìn lại cô thấy thời gian khiến cho mọi vật dần đều thay đổi. Chỉ nói đến quang cảnh nơi đây thôi là cả một ví dụ điển hình.

Thời cô còn nhỏ xíu xíu công viên chỉ mới một vài chiếc ghế. Cây trồng đâu có được các cô cắt tỉa kỷ xảo thành những hình xinh xắn như bây giờ. Đâu có những bức tượng, những chiếc xích đu,...

Hồi cô còn nhỏ mà như thời hiện đại bây giờ thì thật tốt. Nhưng đổi lại cuộc sống hồi đó là một thời cô cảm thấy ấm áp nhất. Cô có một gia đình trọn vẹn. Và đặc biệt có mẹ bên cạnh quan tâm, chăm sóc, chia sẻ những điều vui buồn trong cuộc sống. Là con một nên cô được ba mẹ cưng chiều hết sức. Không chỉ ba mẹ mà ông bà nội cũng vậy.

Cô từ 1-5 tuổi đó là thời gian ba mẹ mới lập nghiệp nên toàn đi sớm về khuya. Hầu như trong suốt 5 năm đó cô toàn ở với ông bà nội. Nên bởi vậy thương ba mẹ 10 thì thương ông bà cũng tầm 9 rồi.

Đến lúc học mẫu giáo thì ba mẹ công việc ổn định nên dành nhiều thời gian hơn. Cuộc sống cứ êm đẹp cứ ấm áp như vậy.

Cô nhớ vào một buổi tối rất rất là lâu rồi lúc cô mới 5 tuổi

Mẹ bảo: “ sau này con phải là một người tốt nhé đừng học theo những người xấu. Phải cố gắng học thật giỏi,... “

“ Miễn có mẹ luôn kề vai sát cánh bên con, đi cùng con trên một con đường thì dù chuyện gì nhất định sẽ con cũng sẽ thành công nà “

“ lỡ như một thời gian nào đó mẹ k bên con thì sao?” - mẹ nhìn cô

“ Mẹ nói cái gì vậy, tại sao lại k bên con “ - cô nhìn bằng ánh mắt nghi vấn

“ lỡ nhiều năm sau bệnh mẹ ngày càng nặng thì làm sao “

“ không phải bây giờ mẹ vẫn uống thuốc điều trị. Cứ như vậy mãi cũng đc mà “

Mẹ vuốt đầu cô:“ mẹ chỉ giả sử thôi nhé. lỡ như một ngày nào đó uống thuốc mà k còn tác dụng. Bị trờn thuốc. Mà như vậy mẹ sẽ ko

tỉnh táo, sẽ quậy phá. Lúc đó mẹ ra quê, hay đi đâu đó mà k cạnh con. Thì con cũng phải mạnh mẽ, lạc quan lên. K nhất thiết có mẹ bên cạnh thì con mới thành công. Nhớ nhé!!!"

“Nếu mẹ không tỉnh táo thì mẹ còn nhớ con ko”

“ có chứ. Vì con là con gái mẹ mà “

Lúc đó cô k nghĩ một thời gian nào đó lại phải xa mẹ. Nhưng đến năm lp 6 mẹ bệnh ngày càng nặng. Bị trờn thuốc. Mà phải ở quê cho đến tận bây giờ.

Chắc ở ngoài quê có bà con, cuộc sống thoải mái hơn. Ko bị áp lực, nên tâm lí k bị gò bò.Nên hiện tại

mẹ khá ổn. Luôn gọi điện hỏi thăm cô.

Cô nghĩ chuyện tình giữa ba và mẹ có lẽ là nghiệt duyên. K nghĩ đến hôn nhân đổ vỡ nhưng phải xa nhau. Vì thời gian mẹ bệnh nặng đó. Đc đưa ra quê chữa bệnh. Sau khi tỉnh thì về lại. Nhưng đc vài ngày thì phát bệnh. Mà ở ngoài quê thì không phát bệnh.

Tuổi ko hợp nên gia đình bên nội k cho ba lấy mẹ. dụng mọi cách ngăn cản.Nên thời gian đó ba ở rể.

Cô được 2 tuổi thì vào lại. Vì bên nội k thích mẹ. Có lẽ ở đây mẹ bị nhiều áp lực. Tâm lí ngày càng nặng nề nên mới đổ bệnh. tóm gọn lại như phim “ sống chung với mẹ chồng “. giữa mẹ chồng nàng dâu, giữa sự thờ ơ vô trách nhiệm của người chồng. Mẹ cô khá giống như vậy.

Để kể hết về mẹ cô thì đó là một câu chuyện dài. Nước mắt có, buồn vui có, thăng trầm có,....

Nếu biết trước đường mình đi sẽ khổ sẽ hy sinh nhiều như vậy thì có lẽ mẹ sẽ không chọn!!!!!!

Cô Gái Của Ngày Hôm NayTác giả: Khả HânTruyện Ngôn TìnhKhi còn nhỏ, cô vẫn hay mơ về khoảnh khắc đẹp nhất trong đời sinh viên. Đó là ngày ra trường, cô sẽ xúng xính trong bộ quần áo cử nhân với tấm bằng đại học và thênh thang bước vào đời. Thời gian vậy mà trôi nhanh thật,thấm thoắt cô cũng đã vào đại học. Và rồi cũng đến ngày cô vẫn hằng mơ ước. Ngày tốt nghiệp ra trường. Là lúc cô bước vào đời. Mở ra một cuộc sống mới. Cô đang ngắm tấm bằng đại học thì Vy chạy tới kéo cô đi chụp ảnh. Vy nhìn cô: “ ồ, hôm nay xinh phết cơ đấy “ Cô lườm nguýt:“ hôm nay xinh thôi á mọi hôm vẫn xinh mà “ “xí, tự tin vừa vừa thôi bà cô ạ, đi nhanh lên kẻo mấy đứa đợi.” Nhìn lại hình chụp, cô thấy mình chụp có hồn kinh. Chắc hôm nay là ngày trọng đại nên thấy khác ^^. Sau khi chụp ảnh cô và vy ra quán uống nước. Đang say sưa ngắm cảnh, nó hỏi:“ Bà đã có dự định gì trong tương lai chưa?” Cô quay lại: “Thì về nhà chơi cho thỏa đã:v rồi đăng ký phỏng vấn xin việc “ Vy chọc bằng giọng đểu: “Hửm, tưởng tượng bà lên lớp dạy các em ra sao ta @@ chắc là cô giáo bò… Nhân tiện hôm nay trời đẹp, nên sau khi cafe xong. Cô lang thang công viên một chút. Nhìn lại cô thấy thời gian khiến cho mọi vật dần đều thay đổi. Chỉ nói đến quang cảnh nơi đây thôi là cả một ví dụ điển hình.Thời cô còn nhỏ xíu xíu công viên chỉ mới một vài chiếc ghế. Cây trồng đâu có được các cô cắt tỉa kỷ xảo thành những hình xinh xắn như bây giờ. Đâu có những bức tượng, những chiếc xích đu,...Hồi cô còn nhỏ mà như thời hiện đại bây giờ thì thật tốt. Nhưng đổi lại cuộc sống hồi đó là một thời cô cảm thấy ấm áp nhất. Cô có một gia đình trọn vẹn. Và đặc biệt có mẹ bên cạnh quan tâm, chăm sóc, chia sẻ những điều vui buồn trong cuộc sống. Là con một nên cô được ba mẹ cưng chiều hết sức. Không chỉ ba mẹ mà ông bà nội cũng vậy.Cô từ 1-5 tuổi đó là thời gian ba mẹ mới lập nghiệp nên toàn đi sớm về khuya. Hầu như trong suốt 5 năm đó cô toàn ở với ông bà nội. Nên bởi vậy thương ba mẹ 10 thì thương ông bà cũng tầm 9 rồi.Đến lúc học mẫu giáo thì ba mẹ công việc ổn định nên dành nhiều thời gian hơn. Cuộc sống cứ êm đẹp cứ ấm áp như vậy.Cô nhớ vào một buổi tối rất rất là lâu rồi lúc cô mới 5 tuổiMẹ bảo: “ sau này con phải là một người tốt nhé đừng học theo những người xấu. Phải cố gắng học thật giỏi,... ““ Miễn có mẹ luôn kề vai sát cánh bên con, đi cùng con trên một con đường thì dù chuyện gì nhất định sẽ con cũng sẽ thành công nà ““ lỡ như một thời gian nào đó mẹ k bên con thì sao?” - mẹ nhìn cô“ Mẹ nói cái gì vậy, tại sao lại k bên con “ - cô nhìn bằng ánh mắt nghi vấn“ lỡ nhiều năm sau bệnh mẹ ngày càng nặng thì làm sao ““ không phải bây giờ mẹ vẫn uống thuốc điều trị. Cứ như vậy mãi cũng đc mà “Mẹ vuốt đầu cô:“ mẹ chỉ giả sử thôi nhé. lỡ như một ngày nào đó uống thuốc mà k còn tác dụng. Bị trờn thuốc. Mà như vậy mẹ sẽ kotỉnh táo, sẽ quậy phá. Lúc đó mẹ ra quê, hay đi đâu đó mà k cạnh con. Thì con cũng phải mạnh mẽ, lạc quan lên. K nhất thiết có mẹ bên cạnh thì con mới thành công. Nhớ nhé!!!"“Nếu mẹ không tỉnh táo thì mẹ còn nhớ con ko”“ có chứ. Vì con là con gái mẹ mà “Lúc đó cô k nghĩ một thời gian nào đó lại phải xa mẹ. Nhưng đến năm lp 6 mẹ bệnh ngày càng nặng. Bị trờn thuốc. Mà phải ở quê cho đến tận bây giờ.Chắc ở ngoài quê có bà con, cuộc sống thoải mái hơn. Ko bị áp lực, nên tâm lí k bị gò bò.Nên hiện tạimẹ khá ổn. Luôn gọi điện hỏi thăm cô.Cô nghĩ chuyện tình giữa ba và mẹ có lẽ là nghiệt duyên. K nghĩ đến hôn nhân đổ vỡ nhưng phải xa nhau. Vì thời gian mẹ bệnh nặng đó. Đc đưa ra quê chữa bệnh. Sau khi tỉnh thì về lại. Nhưng đc vài ngày thì phát bệnh. Mà ở ngoài quê thì không phát bệnh.Tuổi ko hợp nên gia đình bên nội k cho ba lấy mẹ. dụng mọi cách ngăn cản.Nên thời gian đó ba ở rể.Cô được 2 tuổi thì vào lại. Vì bên nội k thích mẹ. Có lẽ ở đây mẹ bị nhiều áp lực. Tâm lí ngày càng nặng nề nên mới đổ bệnh. tóm gọn lại như phim “ sống chung với mẹ chồng “. giữa mẹ chồng nàng dâu, giữa sự thờ ơ vô trách nhiệm của người chồng. Mẹ cô khá giống như vậy.Để kể hết về mẹ cô thì đó là một câu chuyện dài. Nước mắt có, buồn vui có, thăng trầm có,....Nếu biết trước đường mình đi sẽ khổ sẽ hy sinh nhiều như vậy thì có lẽ mẹ sẽ không chọn!!!!!!

Chương 5: Nhìn lại