Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…

Chương 22

Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Hắn cũng không hỏi ta, tại sao ta lại xuống được đây, thông thường thì phải hỏi chứ…Ánh mắt hắn nhìn ta, chính vào lúc này có một chút đánh giá, nhưng lại không thất lễ… Chính là ánh mắt cực kì tinh tế lần trước ta đã gặp ở Dưỡng Tâm điện.Chợt ta phân vân, rốt cuộc Diệp Đông Doanh có phải là một người nguy hiểm? Hay đơn thuần chỉ là một uyên bác thần thông hoàng tử?- Thật tệ quá! – Hắn lên tiếng – Để nương nương đại giá mà lại không có trà tiếp đãi…- Ngươi vì sao lại ở nơi này? – Rốt cuộc thì ta cũng cất giọng hỏi.Diệp Đông Doanh nhàn nhã nhìn một lượt xung quanh, sau đó giới thiệu lẫn lý giải:- Nơi này… là một nơi yên tĩnh để nhi thần đọc sách thôi!- Ừm, xem ra rất nhiều sách! – Ta đứng dậy, thử rút tạm một cuốn.Là một cuốn sách chiêm tinh học, không có bất cứ cái gì bất thường…- Thật là uyên bác, nhị hoàng tử có sở thích tốt như vậy! – Ta tán dương bình thường – Một chốn riêng tư yên tĩnh lý thú!- Nương nương, người thấy hứng thú sao?- Một chút! Ý của ta là ta rất thích có một nơi riêng tư như vậy, còn về sách thì, ta không uyên bác và đọc được nhiều như vậy!- Nương nương quá lời…Ta đứng trước mặt hắn, dè chừng thăm dò một chút, không hiểu sao vẫn mơ hồ thấy con người này có cái gì đó kì bí.- Nhị hoàng tử, ta vô tình chơi trốn tìm với nô tỳ lạc xuống đây, ngươi có thể đưa ta lên?- Có thể! – Vẫn rất hòa nhã – Nhưng mong nương nương chấp nhận của nhi thần một thỉnh cầu…- Giữ bí mật phải không?- Nương nương cao minh.Ta suy nghĩ một hồi, chẳng nhẽ nơi này người thường thực sự không ai biết đến.- Như vậy, là ta không tốt biết được nơi bí mật của nhị hoàng tử sao? – Âm điệu ta có chút dè chừng.- Đã có người khác đặt chân xuống, thì đây không còn là bí mật của riêng nhi thần nữa… – Khóe môi Diệp Đông Doanh mỉm cười.Không giống nụ cười nhiều sắc thái của Thần Hi, Diệp Đông Doanh cười, thì người ta chỉ có thể đơn giản mà nghĩ đó là một nụ cười bình thường tự nhiên đẹp đẽ.Ta bạo gan thử đùa cợt một xíu, mục đích vẫn là thăm dò thái độ của hắn:- Ý nhị hoàng tử nói rằng, đây sẽ trở thành bí mật của chỉ riêng chúng ta sao?Diệp Đông Doanh không biết là có hiểu ý, hay lại như nước vô tình.- Nương nương, nếu bất cứ khi nào người cao hứng, có thể đại giá đến nơi này thăm thú hoặc nghiên cứu…- Ồ, ta ghi nhận thịnh tình của Nhị hoàng tử…

Hắn cũng không hỏi ta, tại sao ta lại xuống được đây, thông thường thì phải hỏi chứ…

Ánh mắt hắn nhìn ta, chính vào lúc này có một chút đánh giá, nhưng lại không thất lễ… Chính là ánh mắt cực kì tinh tế lần trước ta đã gặp ở Dưỡng Tâm điện.

Chợt ta phân vân, rốt cuộc Diệp Đông Doanh có phải là một người nguy hiểm? Hay đơn thuần chỉ là một uyên bác thần thông hoàng tử?

- Thật tệ quá! – Hắn lên tiếng – Để nương nương đại giá mà lại không có trà tiếp đãi…

- Ngươi vì sao lại ở nơi này? – Rốt cuộc thì ta cũng cất giọng hỏi.

Diệp Đông Doanh nhàn nhã nhìn một lượt xung quanh, sau đó giới thiệu lẫn lý giải:

- Nơi này… là một nơi yên tĩnh để nhi thần đọc sách thôi!

- Ừm, xem ra rất nhiều sách! – Ta đứng dậy, thử rút tạm một cuốn.

Là một cuốn sách chiêm tinh học, không có bất cứ cái gì bất thường…

- Thật là uyên bác, nhị hoàng tử có sở thích tốt như vậy! – Ta tán dương bình thường – Một chốn riêng tư yên tĩnh lý thú!

- Nương nương, người thấy hứng thú sao?

- Một chút! Ý của ta là ta rất thích có một nơi riêng tư như vậy, còn về sách thì, ta không uyên bác và đọc được nhiều như vậy!

- Nương nương quá lời…

Ta đứng trước mặt hắn, dè chừng thăm dò một chút, không hiểu sao vẫn mơ hồ thấy con người này có cái gì đó kì bí.

- Nhị hoàng tử, ta vô tình chơi trốn tìm với nô tỳ lạc xuống đây, ngươi có thể đưa ta lên?

- Có thể! – Vẫn rất hòa nhã – Nhưng mong nương nương chấp nhận của nhi thần một thỉnh cầu…

- Giữ bí mật phải không?

- Nương nương cao minh.

Ta suy nghĩ một hồi, chẳng nhẽ nơi này người thường thực sự không ai biết đến.

- Như vậy, là ta không tốt biết được nơi bí mật của nhị hoàng tử sao? – Âm điệu ta có chút dè chừng.

- Đã có người khác đặt chân xuống, thì đây không còn là bí mật của riêng nhi thần nữa… – Khóe môi Diệp Đông Doanh mỉm cười.

Không giống nụ cười nhiều sắc thái của Thần Hi, Diệp Đông Doanh cười, thì người ta chỉ có thể đơn giản mà nghĩ đó là một nụ cười bình thường tự nhiên đẹp đẽ.

Ta bạo gan thử đùa cợt một xíu, mục đích vẫn là thăm dò thái độ của hắn:

- Ý nhị hoàng tử nói rằng, đây sẽ trở thành bí mật của chỉ riêng chúng ta sao?

Diệp Đông Doanh không biết là có hiểu ý, hay lại như nước vô tình.

- Nương nương, nếu bất cứ khi nào người cao hứng, có thể đại giá đến nơi này thăm thú hoặc nghiên cứu…

- Ồ, ta ghi nhận thịnh tình của Nhị hoàng tử…

Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Hắn cũng không hỏi ta, tại sao ta lại xuống được đây, thông thường thì phải hỏi chứ…Ánh mắt hắn nhìn ta, chính vào lúc này có một chút đánh giá, nhưng lại không thất lễ… Chính là ánh mắt cực kì tinh tế lần trước ta đã gặp ở Dưỡng Tâm điện.Chợt ta phân vân, rốt cuộc Diệp Đông Doanh có phải là một người nguy hiểm? Hay đơn thuần chỉ là một uyên bác thần thông hoàng tử?- Thật tệ quá! – Hắn lên tiếng – Để nương nương đại giá mà lại không có trà tiếp đãi…- Ngươi vì sao lại ở nơi này? – Rốt cuộc thì ta cũng cất giọng hỏi.Diệp Đông Doanh nhàn nhã nhìn một lượt xung quanh, sau đó giới thiệu lẫn lý giải:- Nơi này… là một nơi yên tĩnh để nhi thần đọc sách thôi!- Ừm, xem ra rất nhiều sách! – Ta đứng dậy, thử rút tạm một cuốn.Là một cuốn sách chiêm tinh học, không có bất cứ cái gì bất thường…- Thật là uyên bác, nhị hoàng tử có sở thích tốt như vậy! – Ta tán dương bình thường – Một chốn riêng tư yên tĩnh lý thú!- Nương nương, người thấy hứng thú sao?- Một chút! Ý của ta là ta rất thích có một nơi riêng tư như vậy, còn về sách thì, ta không uyên bác và đọc được nhiều như vậy!- Nương nương quá lời…Ta đứng trước mặt hắn, dè chừng thăm dò một chút, không hiểu sao vẫn mơ hồ thấy con người này có cái gì đó kì bí.- Nhị hoàng tử, ta vô tình chơi trốn tìm với nô tỳ lạc xuống đây, ngươi có thể đưa ta lên?- Có thể! – Vẫn rất hòa nhã – Nhưng mong nương nương chấp nhận của nhi thần một thỉnh cầu…- Giữ bí mật phải không?- Nương nương cao minh.Ta suy nghĩ một hồi, chẳng nhẽ nơi này người thường thực sự không ai biết đến.- Như vậy, là ta không tốt biết được nơi bí mật của nhị hoàng tử sao? – Âm điệu ta có chút dè chừng.- Đã có người khác đặt chân xuống, thì đây không còn là bí mật của riêng nhi thần nữa… – Khóe môi Diệp Đông Doanh mỉm cười.Không giống nụ cười nhiều sắc thái của Thần Hi, Diệp Đông Doanh cười, thì người ta chỉ có thể đơn giản mà nghĩ đó là một nụ cười bình thường tự nhiên đẹp đẽ.Ta bạo gan thử đùa cợt một xíu, mục đích vẫn là thăm dò thái độ của hắn:- Ý nhị hoàng tử nói rằng, đây sẽ trở thành bí mật của chỉ riêng chúng ta sao?Diệp Đông Doanh không biết là có hiểu ý, hay lại như nước vô tình.- Nương nương, nếu bất cứ khi nào người cao hứng, có thể đại giá đến nơi này thăm thú hoặc nghiên cứu…- Ồ, ta ghi nhận thịnh tình của Nhị hoàng tử…

Chương 22