Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…
Chương 40
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Ta không nói gì, nhưng trong lòng cũng thầm tính toán, ta không muốn trở về, ta muốn rời xa những chuyện thị phi tranh đoạt của các hắn, ngao du thiên hạ…Đêm cuối cùng đó, ta và hắn vẫn nằm gần nhau, nhưng là mỗi người quay về một hướng…[ --Phân cách tuyến--][ Đêm lặng lẽ buông xuống, giữa nơi rừng núi càng tịch mịch.Hắn xoay người, nhìn thấy dáng lưng thon thả mềm mại, người trước mắt hẳn đã muốn thiếp đi…Trời lạnh, vai nàng khẽ run run… Hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng…Cơ Nhi… Dù hắn có đem tất cả sự thật nói cho nàng, cũng không chắc nàng sẽ cảm thông đối với hắn…Tính cách của nàng là như vậy, còn hắn, nguyên tắc tối kị của hắn cũng không cho phép…Tự dưng hắn cũng muốn buông lỏng bản thân mình mà thiếp đi…Đưa ngón tay lên mắt, hắn lấy xuống hai thứ tinh thể mong manh, tựa như hai mảnh kính áp tròng đen tuyền…“Mẫu thân, tại sao ta luôn phải đeo thứ này?”“Vì nếu người khác nhìn thấy màu mắt thật của ngươi, ngươi sẽ không còn đường sống!”“Vậy nếu lỡ như có người trông thấy?”“ Nếu ngươi không muốn xuống tay hại người, vậy thì đừng bao giờ để lộ”“Vậy bao giờ ta có thể không cần đeo?”“ Trừ khi ngươi có được thiên hạ…”]
Ta không nói gì, nhưng trong lòng cũng thầm tính toán, ta không muốn trở về, ta muốn rời xa những chuyện thị phi tranh đoạt của các hắn, ngao du thiên hạ…
Đêm cuối cùng đó, ta và hắn vẫn nằm gần nhau, nhưng là mỗi người quay về một hướng…
[ --Phân cách tuyến--]
[ Đêm lặng lẽ buông xuống, giữa nơi rừng núi càng tịch mịch.
Hắn xoay người, nhìn thấy dáng lưng thon thả mềm mại, người trước mắt hẳn đã muốn thiếp đi…
Trời lạnh, vai nàng khẽ run run… Hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng…
Cơ Nhi… Dù hắn có đem tất cả sự thật nói cho nàng, cũng không chắc nàng sẽ cảm thông đối với hắn…
Tính cách của nàng là như vậy, còn hắn, nguyên tắc tối kị của hắn cũng không cho phép…
Tự dưng hắn cũng muốn buông lỏng bản thân mình mà thiếp đi…
Đưa ngón tay lên mắt, hắn lấy xuống hai thứ tinh thể mong manh, tựa như hai mảnh kính áp tròng đen tuyền…
“Mẫu thân, tại sao ta luôn phải đeo thứ này?”
“Vì nếu người khác nhìn thấy màu mắt thật của ngươi, ngươi sẽ không còn đường sống!”
“Vậy nếu lỡ như có người trông thấy?”
“ Nếu ngươi không muốn xuống tay hại người, vậy thì đừng bao giờ để lộ”
“Vậy bao giờ ta có thể không cần đeo?”
“ Trừ khi ngươi có được thiên hạ…”]
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Ta không nói gì, nhưng trong lòng cũng thầm tính toán, ta không muốn trở về, ta muốn rời xa những chuyện thị phi tranh đoạt của các hắn, ngao du thiên hạ…Đêm cuối cùng đó, ta và hắn vẫn nằm gần nhau, nhưng là mỗi người quay về một hướng…[ --Phân cách tuyến--][ Đêm lặng lẽ buông xuống, giữa nơi rừng núi càng tịch mịch.Hắn xoay người, nhìn thấy dáng lưng thon thả mềm mại, người trước mắt hẳn đã muốn thiếp đi…Trời lạnh, vai nàng khẽ run run… Hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng…Cơ Nhi… Dù hắn có đem tất cả sự thật nói cho nàng, cũng không chắc nàng sẽ cảm thông đối với hắn…Tính cách của nàng là như vậy, còn hắn, nguyên tắc tối kị của hắn cũng không cho phép…Tự dưng hắn cũng muốn buông lỏng bản thân mình mà thiếp đi…Đưa ngón tay lên mắt, hắn lấy xuống hai thứ tinh thể mong manh, tựa như hai mảnh kính áp tròng đen tuyền…“Mẫu thân, tại sao ta luôn phải đeo thứ này?”“Vì nếu người khác nhìn thấy màu mắt thật của ngươi, ngươi sẽ không còn đường sống!”“Vậy nếu lỡ như có người trông thấy?”“ Nếu ngươi không muốn xuống tay hại người, vậy thì đừng bao giờ để lộ”“Vậy bao giờ ta có thể không cần đeo?”“ Trừ khi ngươi có được thiên hạ…”]