Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…

Chương 86

Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Oạch? Còn có chuyện ôm ấp thân thiết nữa? Yến Minh Cơ kia là loại người gì…À quên, rất nhỏ… Phải, Diệp Đông Doanh phải hơn Yến Minh Cơ mười tuổi, lúc đó hắn có bế nàng ta, cũng giống như anh lớn bế con nít đi.- Nhưng… nhưng… – Ta lại kháng cự – Bây giờ không thể, ta và ngươi to xác như vậy, không thể để ở cái tư thế này….!- Đối với ta, Cơ Nhi lúc nào cũng nhỏ! – Diệp Đông Doanh dịu dàng nói, còn vỗ vỗ ta như một đứa trẻ.Hết đỡ được a, ôi ôi ta phải làm gì? Sống chết nhảy xuống và thú nhận mình không phải Yến Minh Cơ? Hắn sẽ giết ta chắc, mà ta còn chưa muốn chết sớm, nhất là chết đau đớn. Các người có thấy một chưởng của hắn xới tung cả khu rừng không? Chuyện đó không thể đùa được…Ta bối rối, ta không dám đối mặt với chuyện này, càng không dám ngẩng lên nhìn hắn. Sẵn tiện ở trong lòng hắn cũng âm ấm, ta giả vờ buồn ngủ, rúc rúc một chút vào người hắn như một đứa trẻ. Đợi hắn lơ là cảnh giác ta lại đào tẩu ~.~- Cơ Nhi, nàng đừng để Thần Hi gạt nữa, hãy tránh xa hắn! Kể cả hoàng huynh của nàng có giao kết với hắn hay không, nàng cũng hãy theo ta tránh thoát, ở với hắn nhất định không có kết quả tốt đẹp…! – Hắn lại thủ thỉ bên tai ta.- Ta không hiểu, Đông Doanh! – Lúc này ta mới dám ngước mắt lên nhìn một chút, đầy băn khoăn nói – Các ngươi là huynh đệ, tại sao phải vì một cái ngai vàng mà oán ghét lẫn nhau như vậy, thậm chí có thể diệt trừ huynh đệ của mình sao?Diệp Đông Doanh vẫn bình thản như nước, thần thái không một chút bụi bặm pha tạp, cũng không tỏ ra bi thương hay bất đắc dĩ, hắn chỉ mỉm cười mà nói:- Những người kia chưa tính đến, nhưng Thần Hi thì không thể!- Tại sao? Hắn cũng là huynh đệ của ngươi, tại sao lại ghét hắn như vậy? – Ta nhớ đến Diệp Đông Doanh trong rừng hôm đó có ý diệt trừ, hãm hại Thần Hi rõ ràng.- Vì hắn có khả năng lớn không phải huynh đệ ruột thịt của ta, cũng không phải con ruột của phụ hoàng! – Nhị hoàng tử nói, âm điệu như có tám, chín phần khẳng định.Chỉ có ta là ngạc nhiên tột độ, Hi Nhi có thể là con hoang sao? Ta còn nghĩ hắn đúng là con của lão bảy mươi, nên hai cha con cùng có có cái tính háo sắc như vậy …

Oạch? Còn có chuyện ôm ấp thân thiết nữa? Yến Minh Cơ kia là loại người gì…

À quên, rất nhỏ… Phải, Diệp Đông Doanh phải hơn Yến Minh Cơ mười tuổi, lúc đó hắn có bế nàng ta, cũng giống như anh lớn bế con nít đi.

- Nhưng… nhưng… – Ta lại kháng cự – Bây giờ không thể, ta và ngươi to xác như vậy, không thể để ở cái tư thế này….!

- Đối với ta, Cơ Nhi lúc nào cũng nhỏ! – Diệp Đông Doanh dịu dàng nói, còn vỗ vỗ ta như một đứa trẻ.

Hết đỡ được a, ôi ôi ta phải làm gì? Sống chết nhảy xuống và thú nhận mình không phải Yến Minh Cơ? Hắn sẽ giết ta chắc, mà ta còn chưa muốn chết sớm, nhất là chết đau đớn. Các người có thấy một chưởng của hắn xới tung cả khu rừng không? Chuyện đó không thể đùa được…

Ta bối rối, ta không dám đối mặt với chuyện này, càng không dám ngẩng lên nhìn hắn. Sẵn tiện ở trong lòng hắn cũng âm ấm, ta giả vờ buồn ngủ, rúc rúc một chút vào người hắn như một đứa trẻ. Đợi hắn lơ là cảnh giác ta lại đào tẩu ~.~

- Cơ Nhi, nàng đừng để Thần Hi gạt nữa, hãy tránh xa hắn! Kể cả hoàng huynh của nàng có giao kết với hắn hay không, nàng cũng hãy theo ta tránh thoát, ở với hắn nhất định không có kết quả tốt đẹp…! – Hắn lại thủ thỉ bên tai ta.

- Ta không hiểu, Đông Doanh! – Lúc này ta mới dám ngước mắt lên nhìn một chút, đầy băn khoăn nói – Các ngươi là huynh đệ, tại sao phải vì một cái ngai vàng mà oán ghét lẫn nhau như vậy, thậm chí có thể diệt trừ huynh đệ của mình sao?

Diệp Đông Doanh vẫn bình thản như nước, thần thái không một chút bụi bặm pha tạp, cũng không tỏ ra bi thương hay bất đắc dĩ, hắn chỉ mỉm cười mà nói:

- Những người kia chưa tính đến, nhưng Thần Hi thì không thể!

- Tại sao? Hắn cũng là huynh đệ của ngươi, tại sao lại ghét hắn như vậy? – Ta nhớ đến Diệp Đông Doanh trong rừng hôm đó có ý diệt trừ, hãm hại Thần Hi rõ ràng.

- Vì hắn có khả năng lớn không phải huynh đệ ruột thịt của ta, cũng không phải con ruột của phụ hoàng! – Nhị hoàng tử nói, âm điệu như có tám, chín phần khẳng định.

Chỉ có ta là ngạc nhiên tột độ, Hi Nhi có thể là con hoang sao? Ta còn nghĩ hắn đúng là con của lão bảy mươi, nên hai cha con cùng có có cái tính háo sắc như vậy …

Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Oạch? Còn có chuyện ôm ấp thân thiết nữa? Yến Minh Cơ kia là loại người gì…À quên, rất nhỏ… Phải, Diệp Đông Doanh phải hơn Yến Minh Cơ mười tuổi, lúc đó hắn có bế nàng ta, cũng giống như anh lớn bế con nít đi.- Nhưng… nhưng… – Ta lại kháng cự – Bây giờ không thể, ta và ngươi to xác như vậy, không thể để ở cái tư thế này….!- Đối với ta, Cơ Nhi lúc nào cũng nhỏ! – Diệp Đông Doanh dịu dàng nói, còn vỗ vỗ ta như một đứa trẻ.Hết đỡ được a, ôi ôi ta phải làm gì? Sống chết nhảy xuống và thú nhận mình không phải Yến Minh Cơ? Hắn sẽ giết ta chắc, mà ta còn chưa muốn chết sớm, nhất là chết đau đớn. Các người có thấy một chưởng của hắn xới tung cả khu rừng không? Chuyện đó không thể đùa được…Ta bối rối, ta không dám đối mặt với chuyện này, càng không dám ngẩng lên nhìn hắn. Sẵn tiện ở trong lòng hắn cũng âm ấm, ta giả vờ buồn ngủ, rúc rúc một chút vào người hắn như một đứa trẻ. Đợi hắn lơ là cảnh giác ta lại đào tẩu ~.~- Cơ Nhi, nàng đừng để Thần Hi gạt nữa, hãy tránh xa hắn! Kể cả hoàng huynh của nàng có giao kết với hắn hay không, nàng cũng hãy theo ta tránh thoát, ở với hắn nhất định không có kết quả tốt đẹp…! – Hắn lại thủ thỉ bên tai ta.- Ta không hiểu, Đông Doanh! – Lúc này ta mới dám ngước mắt lên nhìn một chút, đầy băn khoăn nói – Các ngươi là huynh đệ, tại sao phải vì một cái ngai vàng mà oán ghét lẫn nhau như vậy, thậm chí có thể diệt trừ huynh đệ của mình sao?Diệp Đông Doanh vẫn bình thản như nước, thần thái không một chút bụi bặm pha tạp, cũng không tỏ ra bi thương hay bất đắc dĩ, hắn chỉ mỉm cười mà nói:- Những người kia chưa tính đến, nhưng Thần Hi thì không thể!- Tại sao? Hắn cũng là huynh đệ của ngươi, tại sao lại ghét hắn như vậy? – Ta nhớ đến Diệp Đông Doanh trong rừng hôm đó có ý diệt trừ, hãm hại Thần Hi rõ ràng.- Vì hắn có khả năng lớn không phải huynh đệ ruột thịt của ta, cũng không phải con ruột của phụ hoàng! – Nhị hoàng tử nói, âm điệu như có tám, chín phần khẳng định.Chỉ có ta là ngạc nhiên tột độ, Hi Nhi có thể là con hoang sao? Ta còn nghĩ hắn đúng là con của lão bảy mươi, nên hai cha con cùng có có cái tính háo sắc như vậy …

Chương 86