Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…
Chương 93: Làm người có quá nhiều vướng bận (1)
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Không biết họ đã kéo nhau đi đâu, cái biệt phủ này thật là lớn… Ta chạy một hồi vẫn chưa tìm thấy. ~.~Ta dừng lại thở một chút…Khoan khoan, ta nghĩ tới, ta đang làm cái gì thế này?!! Đây không phải phong cách của ta… chẳng phải trong trường hợp này thì ta nên thừa cơ đào tẩu sao?Hai tên bát và nhị đó đang ở chỗ nào đánh nhau một trận sống mái chắc không thể nhanh được, có khi còn bảy bảy bốn mươi chín hiệp. Nhân cơ hội này, ta có thể tìm đường đào tẩu thật xa không phải hơn sao? Ta bận tâm cái gì chứ?Vì vậy, ta lại xoay người, muốn co giò tìm đường đào tẩu khỏi cái biệt phủ này…Nhưng mà, làm như vậy có cái gì đó không đúng? Cái gì không đúng? Là ta áy náy lương tâm sao, không phải…Ta nhìn cái khăn trên tay, trời ơi tại sao ta lại cầm cái của nợ này? Còn là kỉ vật của mẫu thân hắn? Dù ta đào tẩu không trả cho hắn, biết đâu với tính cách của Thần Hi, nếu còn sống thì hắn sẽ lật tung thiên hạ tìm ta đòi lại, nếu hắn bại dưới tay ca ca của hắn, chết sẽ làm ma ám ta đòi nợ ~.~Chưa kể đến, dù ai trong hai kẻ đó thắng thì cũng nhất định bắt lại ta, tên nhị điên điên thì chẳng nói rồi, còn Thần Hi, chuyện ta bỏ trốn lần trước hắn còn chưa tính sổ…Làm sao đây, đào tẩu chẳng nhẽ cũng không được? Vậy đợi kết quả trận đấu sao?Ta cảm thấy, nếu tên Thần Hi thắng thì sẽ tốt hơn một chút… Dù sao thì hắn cũng đến giải cứu ta khỏi tay Diệp Đông Doanh, nếu hắn thương vong dưới tay tên nhị ác ôn thì đó cũng không phải kết quả ta mong muốn.[ -- Phân cách tuyến --][ Trên lùm cây xa xa, có một cặp hắc y nhân phóng mắt nhìn xuống, thu vào hình bóng thiếu nữ đang đi đi lại lại, bộ dáng khó xử ở hành lang đằng xa.- Thiếu phu nhân kìa! – Hắc y nhân bên phải lên tiếng.- Chúng ta nên đưa phu nhân về với điện hạ ngay chứ? – Hắc y nhân bên trái tiếp lời.- Khoan đã… ta đang nghĩ… nếu đưa về bây giờ… - Hắc y nhân bên phải khó xử - Thiếu phu nhân trông thấy điện hạ đang chăm sóc người đàn bà khác, lúc ấy sẽ có sóng gió a!- Vậy nên làm sao giờ? Đem thiếu phu nhân về, tống cổ người đàn bà đó đi! – Người bên trái đề xuất ý kiếnHắc y nhân bên phải ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi mới tiếp tục:- Khoan đã, nếu như người đàn bà đó thực sự là nhân tình cũ của điện hạ, nếu như trong lòng điện hạ yêu thích người đó hơn, nếu xảy ra chuyện gì, sẽ phật ý điện hạ! Mà biết đâu điện hạ muốn nối lại dây tơ hồng…- Thật tội nghiệp cho thiếu phu nhân, chỉ mới xuất giá a… vậy phải làm sao đây?- Vậy đem người đến chỗ nào an toàn trước được không? – Hắc y nhân bên phải không còn nghĩ ra cách nào tốt.- Được! – Người còn lại cũng gật gù.Trong lúc hai hắc y nhân vừa định phi tới đem thiếu phu nhân của mình đi thì chợt sững người lại, bất ngờ tạm đình chỉ động tác..- Trời, bát hoàng tử quay lại kìa!- Cũng tại ngươi, ai bảo không quyết định nhanh! ]…o0o…
Không biết họ đã kéo nhau đi đâu, cái biệt phủ này thật là lớn… Ta chạy một hồi vẫn chưa tìm thấy. ~.~
Ta dừng lại thở một chút…
Khoan khoan, ta nghĩ tới, ta đang làm cái gì thế này?!! Đây không phải phong cách của ta… chẳng phải trong trường hợp này thì ta nên thừa cơ đào tẩu sao?
Hai tên bát và nhị đó đang ở chỗ nào đánh nhau một trận sống mái chắc không thể nhanh được, có khi còn bảy bảy bốn mươi chín hiệp. Nhân cơ hội này, ta có thể tìm đường đào tẩu thật xa không phải hơn sao? Ta bận tâm cái gì chứ?
Vì vậy, ta lại xoay người, muốn co giò tìm đường đào tẩu khỏi cái biệt phủ này…
Nhưng mà, làm như vậy có cái gì đó không đúng? Cái gì không đúng? Là ta áy náy lương tâm sao, không phải…
Ta nhìn cái khăn trên tay, trời ơi tại sao ta lại cầm cái của nợ này? Còn là kỉ vật của mẫu thân hắn? Dù ta đào tẩu không trả cho hắn, biết đâu với tính cách của Thần Hi, nếu còn sống thì hắn sẽ lật tung thiên hạ tìm ta đòi lại, nếu hắn bại dưới tay ca ca của hắn, chết sẽ làm ma ám ta đòi nợ ~.~
Chưa kể đến, dù ai trong hai kẻ đó thắng thì cũng nhất định bắt lại ta, tên nhị điên điên thì chẳng nói rồi, còn Thần Hi, chuyện ta bỏ trốn lần trước hắn còn chưa tính sổ…
Làm sao đây, đào tẩu chẳng nhẽ cũng không được? Vậy đợi kết quả trận đấu sao?
Ta cảm thấy, nếu tên Thần Hi thắng thì sẽ tốt hơn một chút… Dù sao thì hắn cũng đến giải cứu ta khỏi tay Diệp Đông Doanh, nếu hắn thương vong dưới tay tên nhị ác ôn thì đó cũng không phải kết quả ta mong muốn.
[ -- Phân cách tuyến --]
[ Trên lùm cây xa xa, có một cặp hắc y nhân phóng mắt nhìn xuống, thu vào hình bóng thiếu nữ đang đi đi lại lại, bộ dáng khó xử ở hành lang đằng xa.
- Thiếu phu nhân kìa! – Hắc y nhân bên phải lên tiếng.
- Chúng ta nên đưa phu nhân về với điện hạ ngay chứ? – Hắc y nhân bên trái tiếp lời.
- Khoan đã… ta đang nghĩ… nếu đưa về bây giờ… - Hắc y nhân bên phải khó xử - Thiếu phu nhân trông thấy điện hạ đang chăm sóc người đàn bà khác, lúc ấy sẽ có sóng gió a!
- Vậy nên làm sao giờ? Đem thiếu phu nhân về, tống cổ người đàn bà đó đi! – Người bên trái đề xuất ý kiến
Hắc y nhân bên phải ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi mới tiếp tục:
- Khoan đã, nếu như người đàn bà đó thực sự là nhân tình cũ của điện hạ, nếu như trong lòng điện hạ yêu thích người đó hơn, nếu xảy ra chuyện gì, sẽ phật ý điện hạ! Mà biết đâu điện hạ muốn nối lại dây tơ hồng…
- Thật tội nghiệp cho thiếu phu nhân, chỉ mới xuất giá a… vậy phải làm sao đây?
- Vậy đem người đến chỗ nào an toàn trước được không? – Hắc y nhân bên phải không còn nghĩ ra cách nào tốt.
- Được! – Người còn lại cũng gật gù.
Trong lúc hai hắc y nhân vừa định phi tới đem thiếu phu nhân của mình đi thì chợt sững người lại, bất ngờ tạm đình chỉ động tác..
- Trời, bát hoàng tử quay lại kìa!
- Cũng tại ngươi, ai bảo không quyết định nhanh! ]
…o0o…
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Không biết họ đã kéo nhau đi đâu, cái biệt phủ này thật là lớn… Ta chạy một hồi vẫn chưa tìm thấy. ~.~Ta dừng lại thở một chút…Khoan khoan, ta nghĩ tới, ta đang làm cái gì thế này?!! Đây không phải phong cách của ta… chẳng phải trong trường hợp này thì ta nên thừa cơ đào tẩu sao?Hai tên bát và nhị đó đang ở chỗ nào đánh nhau một trận sống mái chắc không thể nhanh được, có khi còn bảy bảy bốn mươi chín hiệp. Nhân cơ hội này, ta có thể tìm đường đào tẩu thật xa không phải hơn sao? Ta bận tâm cái gì chứ?Vì vậy, ta lại xoay người, muốn co giò tìm đường đào tẩu khỏi cái biệt phủ này…Nhưng mà, làm như vậy có cái gì đó không đúng? Cái gì không đúng? Là ta áy náy lương tâm sao, không phải…Ta nhìn cái khăn trên tay, trời ơi tại sao ta lại cầm cái của nợ này? Còn là kỉ vật của mẫu thân hắn? Dù ta đào tẩu không trả cho hắn, biết đâu với tính cách của Thần Hi, nếu còn sống thì hắn sẽ lật tung thiên hạ tìm ta đòi lại, nếu hắn bại dưới tay ca ca của hắn, chết sẽ làm ma ám ta đòi nợ ~.~Chưa kể đến, dù ai trong hai kẻ đó thắng thì cũng nhất định bắt lại ta, tên nhị điên điên thì chẳng nói rồi, còn Thần Hi, chuyện ta bỏ trốn lần trước hắn còn chưa tính sổ…Làm sao đây, đào tẩu chẳng nhẽ cũng không được? Vậy đợi kết quả trận đấu sao?Ta cảm thấy, nếu tên Thần Hi thắng thì sẽ tốt hơn một chút… Dù sao thì hắn cũng đến giải cứu ta khỏi tay Diệp Đông Doanh, nếu hắn thương vong dưới tay tên nhị ác ôn thì đó cũng không phải kết quả ta mong muốn.[ -- Phân cách tuyến --][ Trên lùm cây xa xa, có một cặp hắc y nhân phóng mắt nhìn xuống, thu vào hình bóng thiếu nữ đang đi đi lại lại, bộ dáng khó xử ở hành lang đằng xa.- Thiếu phu nhân kìa! – Hắc y nhân bên phải lên tiếng.- Chúng ta nên đưa phu nhân về với điện hạ ngay chứ? – Hắc y nhân bên trái tiếp lời.- Khoan đã… ta đang nghĩ… nếu đưa về bây giờ… - Hắc y nhân bên phải khó xử - Thiếu phu nhân trông thấy điện hạ đang chăm sóc người đàn bà khác, lúc ấy sẽ có sóng gió a!- Vậy nên làm sao giờ? Đem thiếu phu nhân về, tống cổ người đàn bà đó đi! – Người bên trái đề xuất ý kiếnHắc y nhân bên phải ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi mới tiếp tục:- Khoan đã, nếu như người đàn bà đó thực sự là nhân tình cũ của điện hạ, nếu như trong lòng điện hạ yêu thích người đó hơn, nếu xảy ra chuyện gì, sẽ phật ý điện hạ! Mà biết đâu điện hạ muốn nối lại dây tơ hồng…- Thật tội nghiệp cho thiếu phu nhân, chỉ mới xuất giá a… vậy phải làm sao đây?- Vậy đem người đến chỗ nào an toàn trước được không? – Hắc y nhân bên phải không còn nghĩ ra cách nào tốt.- Được! – Người còn lại cũng gật gù.Trong lúc hai hắc y nhân vừa định phi tới đem thiếu phu nhân của mình đi thì chợt sững người lại, bất ngờ tạm đình chỉ động tác..- Trời, bát hoàng tử quay lại kìa!- Cũng tại ngươi, ai bảo không quyết định nhanh! ]…o0o…