Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…
Chương 127
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Đã nói là đầu óc ta đơn giản rỗng tuếch, không nghĩ được nhiều, nhanh chóng đã chú ý đến đám đom đóm…Ở giữa cánh đồng cỏ này, thân ảnh tinh bạch của Diệp Phương Thành là nổi bật nhất, như vật thể có thể phản chiếu lại một phần ánh sáng của trăng, có lẽ như vậy mới khiến lũ đom đóm bay lượn qua đây càng nhiều. Mà có thể lũ đom đóm không e ngại “sinh vật” bất động này.Ta xoay người với tay vồ một đốm sáng nhưng hụt mất, báo hại cả người lại mất thăng bằng, ngã trở lại lồng ngực y. Bỗng từ đáy lòng phản ứng e ngại, như sợ đối phương mất hứng, ta lại chống tay nhích người ra.Nhưng…Sao chật chội quá, không nhích ra được. Lại còn có cái gì đó như kìm kẹp chặt lấy ta. Đó là đôi cánh tay của Diệp Phương Thành.Cổ ta cũng còn không tùy ý cử động được, đầu dúi sát vào ngực y. Bỗng ta thấy người mình phản ứng tự nhiên mà kì lạ, máu hơi nóng nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn. Mà bên tai ta, nhịp tim của đối phương còn nhanh hơn một chút. Lúc này cũng đổi lại, không hiểu sao người y không còn cứng đờ mà là người ta cứng đờ… Không phải lúc nãy cũng gần như thế này sao. Chẳng hay khi người này ôm lấy người kia, thì người kia sẽ bị cứng đờ? Nghĩ như vậy, ta muốn thử xem, cánh tay ta nhích nhích, đầu tiên là nắm lấy hông y, định vươn ra sau…- Đừng nháo! – Một giọng nói trầm trầm trên đỉnh đầu.- Ơ… - Ta ú ú ớ ớ, tạm đình chỉ động tác.Im lặng không lâu, ta lại nghe thấy giọng nói đó, cảm thấy nhẹ nhàng như ánh trăng bạc nhàn nhạt kia, nhưng cũng rất ngưng đọng….- Tiểu Ly… nếu như ta trở nên ích kỷ… lừa dối ngươi…Ta lắng tai nghe, mắt cũng mở to, nhưng ta không hiểu bất cứ cái gì…Sau đó rất yên tĩnh, không còn bất cứ lời nói nào của y. Y cứ lặng lẽ ôm lấy ta đang cứng ngắc như vậy. Ta có ú ớ một vài câu, ý bảo y buông ra một chút, nhưng có lẽ y đã hóa thành băng tuyết vô tri rồi, không có chút phản ứng nữa là ~.~…Không biết trôi qua bao nhiêu lâu…Cuối cùng chính ta chán nản, tự thả lỏng mình một chút. Mắt cũng bắt đầu díp lại, sẵn tiện trong vòng tay ấm áp này, ta gục đầu vào y mà thiếp đi ngon lành…
Đã nói là đầu óc ta đơn giản rỗng tuếch, không nghĩ được nhiều, nhanh chóng đã chú ý đến đám đom đóm…
Ở giữa cánh đồng cỏ này, thân ảnh tinh bạch của Diệp Phương Thành là nổi bật nhất, như vật thể có thể phản chiếu lại một phần ánh sáng của trăng, có lẽ như vậy mới khiến lũ đom đóm bay lượn qua đây càng nhiều. Mà có thể lũ đom đóm không e ngại “sinh vật” bất động này.
Ta xoay người với tay vồ một đốm sáng nhưng hụt mất, báo hại cả người lại mất thăng bằng, ngã trở lại lồng ngực y. Bỗng từ đáy lòng phản ứng e ngại, như sợ đối phương mất hứng, ta lại chống tay nhích người ra.
Nhưng…
Sao chật chội quá, không nhích ra được. Lại còn có cái gì đó như kìm kẹp chặt lấy ta. Đó là đôi cánh tay của Diệp Phương Thành.
Cổ ta cũng còn không tùy ý cử động được, đầu dúi sát vào ngực y. Bỗng ta thấy người mình phản ứng tự nhiên mà kì lạ, máu hơi nóng nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn. Mà bên tai ta, nhịp tim của đối phương còn nhanh hơn một chút. Lúc này cũng đổi lại, không hiểu sao người y không còn cứng đờ mà là người ta cứng đờ… Không phải lúc nãy cũng gần như thế này sao. Chẳng hay khi người này ôm lấy người kia, thì người kia sẽ bị cứng đờ? Nghĩ như vậy, ta muốn thử xem, cánh tay ta nhích nhích, đầu tiên là nắm lấy hông y, định vươn ra sau…
- Đừng nháo! – Một giọng nói trầm trầm trên đỉnh đầu.
- Ơ… - Ta ú ú ớ ớ, tạm đình chỉ động tác.
Im lặng không lâu, ta lại nghe thấy giọng nói đó, cảm thấy nhẹ nhàng như ánh trăng bạc nhàn nhạt kia, nhưng cũng rất ngưng đọng….
- Tiểu Ly… nếu như ta trở nên ích kỷ… lừa dối ngươi…
Ta lắng tai nghe, mắt cũng mở to, nhưng ta không hiểu bất cứ cái gì…
Sau đó rất yên tĩnh, không còn bất cứ lời nói nào của y. Y cứ lặng lẽ ôm lấy ta đang cứng ngắc như vậy. Ta có ú ớ một vài câu, ý bảo y buông ra một chút, nhưng có lẽ y đã hóa thành băng tuyết vô tri rồi, không có chút phản ứng nữa là ~.~…
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu…
Cuối cùng chính ta chán nản, tự thả lỏng mình một chút. Mắt cũng bắt đầu díp lại, sẵn tiện trong vòng tay ấm áp này, ta gục đầu vào y mà thiếp đi ngon lành…
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Đã nói là đầu óc ta đơn giản rỗng tuếch, không nghĩ được nhiều, nhanh chóng đã chú ý đến đám đom đóm…Ở giữa cánh đồng cỏ này, thân ảnh tinh bạch của Diệp Phương Thành là nổi bật nhất, như vật thể có thể phản chiếu lại một phần ánh sáng của trăng, có lẽ như vậy mới khiến lũ đom đóm bay lượn qua đây càng nhiều. Mà có thể lũ đom đóm không e ngại “sinh vật” bất động này.Ta xoay người với tay vồ một đốm sáng nhưng hụt mất, báo hại cả người lại mất thăng bằng, ngã trở lại lồng ngực y. Bỗng từ đáy lòng phản ứng e ngại, như sợ đối phương mất hứng, ta lại chống tay nhích người ra.Nhưng…Sao chật chội quá, không nhích ra được. Lại còn có cái gì đó như kìm kẹp chặt lấy ta. Đó là đôi cánh tay của Diệp Phương Thành.Cổ ta cũng còn không tùy ý cử động được, đầu dúi sát vào ngực y. Bỗng ta thấy người mình phản ứng tự nhiên mà kì lạ, máu hơi nóng nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn. Mà bên tai ta, nhịp tim của đối phương còn nhanh hơn một chút. Lúc này cũng đổi lại, không hiểu sao người y không còn cứng đờ mà là người ta cứng đờ… Không phải lúc nãy cũng gần như thế này sao. Chẳng hay khi người này ôm lấy người kia, thì người kia sẽ bị cứng đờ? Nghĩ như vậy, ta muốn thử xem, cánh tay ta nhích nhích, đầu tiên là nắm lấy hông y, định vươn ra sau…- Đừng nháo! – Một giọng nói trầm trầm trên đỉnh đầu.- Ơ… - Ta ú ú ớ ớ, tạm đình chỉ động tác.Im lặng không lâu, ta lại nghe thấy giọng nói đó, cảm thấy nhẹ nhàng như ánh trăng bạc nhàn nhạt kia, nhưng cũng rất ngưng đọng….- Tiểu Ly… nếu như ta trở nên ích kỷ… lừa dối ngươi…Ta lắng tai nghe, mắt cũng mở to, nhưng ta không hiểu bất cứ cái gì…Sau đó rất yên tĩnh, không còn bất cứ lời nói nào của y. Y cứ lặng lẽ ôm lấy ta đang cứng ngắc như vậy. Ta có ú ớ một vài câu, ý bảo y buông ra một chút, nhưng có lẽ y đã hóa thành băng tuyết vô tri rồi, không có chút phản ứng nữa là ~.~…Không biết trôi qua bao nhiêu lâu…Cuối cùng chính ta chán nản, tự thả lỏng mình một chút. Mắt cũng bắt đầu díp lại, sẵn tiện trong vòng tay ấm áp này, ta gục đầu vào y mà thiếp đi ngon lành…