Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…
Chương 137
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Lúc bấy giờ Vân Linh trong một lần thi hành nhiệm vụ, gặp được Nhạc Vô Thường – vốn là vương tử Viên quốc và được y đem lòng ái mộ. Từ đó về sau, Nhạc Vô Thường vẫn như một người bạn tâm giao của Vân Linh. Y lặng lẽ ở bên nàng, dẫu biết trái tim nàng sau này đã dành cho Diệp Hân Dịch – kẻ trở thành hoàng đế Đông quốc bây giờ…Ban đầu Vân Linh thấy rằng tình cảm của họ vô cùng lãng mạn, nàng yêu và tin tưởng Diệp Hân Dịch. Trác Tử Cuồng biết được chuyện này càng trở nên điên loạn độc ác, hắn đương nhiên muốn giết Diệp Hân Dịch, chưa kể đến còn muốn trở thành võ lâm minh chủ, thống lĩnh thiên hạ, vượt mặt triều đình… Hắn còn vì tham vọng tu luyện bí thuật trường sinh bất lão mà càng tàu hỏa nhập ma, nửa người nửa quỷ. Vân Linh cùng với Diệp Hân Dịch tính kế, vất vả một hồi cũng tiêu diệt được Trác Tử Cuồng. Tiếc thay hắn không chết dù mất hết võ công và tướng mạo bị hủy…Tiêu diệt xong Trác Tử Cuồng, Vân Linh nghĩ rằng mình sẽ được hạnh phúc bên Diệp Hân Dịch, nàng muốn cùng hắn đi ngao du thiên hạ… Nào ngờ nàng mới hiểu ra, bản thân mình mới không lường trước được con người thật của Diệp Hân Dịch…Diệp Hân Dịch mới là kẻ có tham vọng, có điều tham vọng của hắn ẩn nhẫn trong lòng rất kĩ, giấu sau vẻ ngoài tĩnh tại trầm tư lạnh lùng của hắn. Chính Vân Linh còn không thấu hiểu được hết. Hắn quá phức tạp, đương nhiên, hắn còn là một kẻ cơ mưu, cũng không kém phần tuyệt tình nhẫn tâm. Cùng nàng tiêu diệt Trác Tử Cuồng kia, cũng không phải hoàn toàn vì nàng, mà còn vì bản thân hắn, vì thiên hạ của hắn.Hắn nói với nàng, hắn muốn làm vua, hắn muốn có thiên hạ, hắn nói thiên hạ chính là ước mơ, là hoài bão lớn nhất của hắn. Vân Linh khuyên nhủ hắn không được, nàng vô cùng buồn bã… Thì ra với Diệp Hân Dịch, nữ nhân như nàng mãi mãi nhỏ bé, phụ thuộc vào nam nhân, không có quyền định đoạt. Dù hắn có yêu nàng hơn nữ nhân khác, cũng không thể vì một hồng nhan mà dễ dàng vứt bỏ cơ đồ. Quan điểm, tư tưởng của họ thực sự không đồng nhất… Chỉ có nàng hoang tưởng, hắn chưa từng hứa hẹn gì với nàng …Mọi chuyện với Vân Linh càng đả kích và không thể chấp nhận được khi Diệp Hân Dịch vì muốn có được ủng hộ từ một đại thần mà muốn thành thân với nữ nhi của ông ta, dù hắn nói với nàng, đó chỉ là một kế hoạch, nữ nhân kia hắn không yêu và sau này Vân Linh vẫn là hoàng hậu của hắn…Hắn bá đạo muốn độc chiếm nàng, nhưng nàng lại không thể một mình sở hữu hắn… Vân Linh cuối cùng cũng chọn con đường ra đi, bỏ lại mối tình đau khổ…Nhạc Vô Thường mất gần mười năm phiêu bạt thiên hạ mới tìm được nàng, khi đó trái tim của nàng đã đóng băng. Phải qua ba năm nữa kề cận bên nàng, y mới nhận được ưng thuận của nàng cùng y về Viên Quốc, lại thêm bảy năm danh nghĩa phu thê, y mới hoàn toàn có được trái tim người phụ nữ này…_______P/s: Lão hoàng đế năm xưa có đặc tính của cả 3 anh 2,5,8 đấy. Đặc biệt, vẻ ngoài của lão, phong thái bên ngoài y hệt như anh Thành, còn nội tâm lai tạp của anh 5 và anh 8. Cho nên các nàng đừng bị anh nào có vẻ ngoài như anh Thành lừa nha
Lúc bấy giờ Vân Linh trong một lần thi hành nhiệm vụ, gặp được Nhạc Vô Thường – vốn là vương tử Viên quốc và được y đem lòng ái mộ. Từ đó về sau, Nhạc Vô Thường vẫn như một người bạn tâm giao của Vân Linh. Y lặng lẽ ở bên nàng, dẫu biết trái tim nàng sau này đã dành cho Diệp Hân Dịch – kẻ trở thành hoàng đế Đông quốc bây giờ…
Ban đầu Vân Linh thấy rằng tình cảm của họ vô cùng lãng mạn, nàng yêu và tin tưởng Diệp Hân Dịch. Trác Tử Cuồng biết được chuyện này càng trở nên điên loạn độc ác, hắn đương nhiên muốn giết Diệp Hân Dịch, chưa kể đến còn muốn trở thành võ lâm minh chủ, thống lĩnh thiên hạ, vượt mặt triều đình… Hắn còn vì tham vọng tu luyện bí thuật trường sinh bất lão mà càng tàu hỏa nhập ma, nửa người nửa quỷ. Vân Linh cùng với Diệp Hân Dịch tính kế, vất vả một hồi cũng tiêu diệt được Trác Tử Cuồng. Tiếc thay hắn không chết dù mất hết võ công và tướng mạo bị hủy…
Tiêu diệt xong Trác Tử Cuồng, Vân Linh nghĩ rằng mình sẽ được hạnh phúc bên Diệp Hân Dịch, nàng muốn cùng hắn đi ngao du thiên hạ… Nào ngờ nàng mới hiểu ra, bản thân mình mới không lường trước được con người thật của Diệp Hân Dịch…
Diệp Hân Dịch mới là kẻ có tham vọng, có điều tham vọng của hắn ẩn nhẫn trong lòng rất kĩ, giấu sau vẻ ngoài tĩnh tại trầm tư lạnh lùng của hắn. Chính Vân Linh còn không thấu hiểu được hết. Hắn quá phức tạp, đương nhiên, hắn còn là một kẻ cơ mưu, cũng không kém phần tuyệt tình nhẫn tâm. Cùng nàng tiêu diệt Trác Tử Cuồng kia, cũng không phải hoàn toàn vì nàng, mà còn vì bản thân hắn, vì thiên hạ của hắn.
Hắn nói với nàng, hắn muốn làm vua, hắn muốn có thiên hạ, hắn nói thiên hạ chính là ước mơ, là hoài bão lớn nhất của hắn. Vân Linh khuyên nhủ hắn không được, nàng vô cùng buồn bã… Thì ra với Diệp Hân Dịch, nữ nhân như nàng mãi mãi nhỏ bé, phụ thuộc vào nam nhân, không có quyền định đoạt. Dù hắn có yêu nàng hơn nữ nhân khác, cũng không thể vì một hồng nhan mà dễ dàng vứt bỏ cơ đồ. Quan điểm, tư tưởng của họ thực sự không đồng nhất… Chỉ có nàng hoang tưởng, hắn chưa từng hứa hẹn gì với nàng …
Mọi chuyện với Vân Linh càng đả kích và không thể chấp nhận được khi Diệp Hân Dịch vì muốn có được ủng hộ từ một đại thần mà muốn thành thân với nữ nhi của ông ta, dù hắn nói với nàng, đó chỉ là một kế hoạch, nữ nhân kia hắn không yêu và sau này Vân Linh vẫn là hoàng hậu của hắn…
Hắn bá đạo muốn độc chiếm nàng, nhưng nàng lại không thể một mình sở hữu hắn… Vân Linh cuối cùng cũng chọn con đường ra đi, bỏ lại mối tình đau khổ…
Nhạc Vô Thường mất gần mười năm phiêu bạt thiên hạ mới tìm được nàng, khi đó trái tim của nàng đã đóng băng. Phải qua ba năm nữa kề cận bên nàng, y mới nhận được ưng thuận của nàng cùng y về Viên Quốc, lại thêm bảy năm danh nghĩa phu thê, y mới hoàn toàn có được trái tim người phụ nữ này…
_______
P/s: Lão hoàng đế năm xưa có đặc tính của cả 3 anh 2,5,8 đấy. Đặc biệt, vẻ ngoài của lão, phong thái bên ngoài y hệt như anh Thành, còn nội tâm lai tạp của anh 5 và anh 8. Cho nên các nàng đừng bị anh nào có vẻ ngoài như anh Thành lừa nha
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Lúc bấy giờ Vân Linh trong một lần thi hành nhiệm vụ, gặp được Nhạc Vô Thường – vốn là vương tử Viên quốc và được y đem lòng ái mộ. Từ đó về sau, Nhạc Vô Thường vẫn như một người bạn tâm giao của Vân Linh. Y lặng lẽ ở bên nàng, dẫu biết trái tim nàng sau này đã dành cho Diệp Hân Dịch – kẻ trở thành hoàng đế Đông quốc bây giờ…Ban đầu Vân Linh thấy rằng tình cảm của họ vô cùng lãng mạn, nàng yêu và tin tưởng Diệp Hân Dịch. Trác Tử Cuồng biết được chuyện này càng trở nên điên loạn độc ác, hắn đương nhiên muốn giết Diệp Hân Dịch, chưa kể đến còn muốn trở thành võ lâm minh chủ, thống lĩnh thiên hạ, vượt mặt triều đình… Hắn còn vì tham vọng tu luyện bí thuật trường sinh bất lão mà càng tàu hỏa nhập ma, nửa người nửa quỷ. Vân Linh cùng với Diệp Hân Dịch tính kế, vất vả một hồi cũng tiêu diệt được Trác Tử Cuồng. Tiếc thay hắn không chết dù mất hết võ công và tướng mạo bị hủy…Tiêu diệt xong Trác Tử Cuồng, Vân Linh nghĩ rằng mình sẽ được hạnh phúc bên Diệp Hân Dịch, nàng muốn cùng hắn đi ngao du thiên hạ… Nào ngờ nàng mới hiểu ra, bản thân mình mới không lường trước được con người thật của Diệp Hân Dịch…Diệp Hân Dịch mới là kẻ có tham vọng, có điều tham vọng của hắn ẩn nhẫn trong lòng rất kĩ, giấu sau vẻ ngoài tĩnh tại trầm tư lạnh lùng của hắn. Chính Vân Linh còn không thấu hiểu được hết. Hắn quá phức tạp, đương nhiên, hắn còn là một kẻ cơ mưu, cũng không kém phần tuyệt tình nhẫn tâm. Cùng nàng tiêu diệt Trác Tử Cuồng kia, cũng không phải hoàn toàn vì nàng, mà còn vì bản thân hắn, vì thiên hạ của hắn.Hắn nói với nàng, hắn muốn làm vua, hắn muốn có thiên hạ, hắn nói thiên hạ chính là ước mơ, là hoài bão lớn nhất của hắn. Vân Linh khuyên nhủ hắn không được, nàng vô cùng buồn bã… Thì ra với Diệp Hân Dịch, nữ nhân như nàng mãi mãi nhỏ bé, phụ thuộc vào nam nhân, không có quyền định đoạt. Dù hắn có yêu nàng hơn nữ nhân khác, cũng không thể vì một hồng nhan mà dễ dàng vứt bỏ cơ đồ. Quan điểm, tư tưởng của họ thực sự không đồng nhất… Chỉ có nàng hoang tưởng, hắn chưa từng hứa hẹn gì với nàng …Mọi chuyện với Vân Linh càng đả kích và không thể chấp nhận được khi Diệp Hân Dịch vì muốn có được ủng hộ từ một đại thần mà muốn thành thân với nữ nhi của ông ta, dù hắn nói với nàng, đó chỉ là một kế hoạch, nữ nhân kia hắn không yêu và sau này Vân Linh vẫn là hoàng hậu của hắn…Hắn bá đạo muốn độc chiếm nàng, nhưng nàng lại không thể một mình sở hữu hắn… Vân Linh cuối cùng cũng chọn con đường ra đi, bỏ lại mối tình đau khổ…Nhạc Vô Thường mất gần mười năm phiêu bạt thiên hạ mới tìm được nàng, khi đó trái tim của nàng đã đóng băng. Phải qua ba năm nữa kề cận bên nàng, y mới nhận được ưng thuận của nàng cùng y về Viên Quốc, lại thêm bảy năm danh nghĩa phu thê, y mới hoàn toàn có được trái tim người phụ nữ này…_______P/s: Lão hoàng đế năm xưa có đặc tính của cả 3 anh 2,5,8 đấy. Đặc biệt, vẻ ngoài của lão, phong thái bên ngoài y hệt như anh Thành, còn nội tâm lai tạp của anh 5 và anh 8. Cho nên các nàng đừng bị anh nào có vẻ ngoài như anh Thành lừa nha