Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…

Chương 140

Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Cũng bởi hiện tại, Diệp Phương Thành là đứa con duy nhất của lão có thể trở thành hoàng đế. Thiên hạ này, không thể giao cho Diệp Đông Doanh chỉ toàn dã tâm mù quáng, cũng không thể giao cho Diệp Khởi Minh có phần bốc đồng, càng không thể giao cho Diệp Thần Hi, kẻ không có dòng máu Đông quốc…Cho nên, lão sẽ gián tiếp khiến y quay trở lại…Trời càng về đêm muộn, thái giám tổng quản lo lắng cho thánh thượng, vội xách lồng đèn lẫn mang thêm áo choàng đến, có ý nhắc nhở hoàng đế đi nghỉ sớm…Lão hoàng đế khoác áo, nhìn tên nô bộc cũng đã già nua, râu tóc bạc trắng. Một chủ một tớ họ chầm chậm hồi cung.- Lâm tổng quản, ngươi đi theo ta bao năm rồi nhỉ?- Bẩm, là năm mươi năm rồi thưa bệ hạ…Lão tổng quản là người theo hoàng đế lâu nhất, bản thân lão là người chứng kiến gần như tất cả cuộc đời hoàng đế, hỉ nộ ái ố, yêu, thù, hận… Lão tổng quản căn bản là kẻ tận tụy và biết điều…Sau khi đưa hoàng đế trở về long sàng, trước khi lão công công buông rèm xuống, hoàng đế bỗng lên tiếng:- Chuyện hệ trọng này, ta nói với ngươi…- Bệ hạ… – Lão công công cúi đầu thận trọng, trong lòng hoang mang.- Di chỉ truyền ngôi của ta để ở phía sau bức họa Lan phi nương nương, bao giờ ta băng hà, ngươi sẽ là người công bố…Lâm tổng quản chỉ cần nghe đến hai chữ di chỉ, đã quỳ rạp xuống đất, sợ sệt hô “bệ hạ vạn tuế thánh an”…- Hoàng cung bây giờ thật thanh vắng, khiến ta không thể không tiếp tục nghĩ…- Lão hoàng đế xa xôi nói – Ta đã nghĩ kĩ rồi, làm người ai cũng chết… cuộc đời đến cuối thật cô quạnh, thật vô nghĩa, tất cả như giấc mộng… Không còn tranh đoạt, không còn ai để tranh đoạt, không có yêu hận, cũng không còn ai để bản thân mình thống khổ… Di nguyện cuối cùng của ta… là đem ta và Vân Linh cùng hỏa táng, đem tro cốt rắc xuống Đại Hà…Lão mãi mãi yêu Vân Linh, nhưng vĩnh viễn không đem thiên hạ trả lại cho con trai nàng và Nhạc Vô Thường. Thiên hạ của Đông quốc thống nhất này phải giao cho Diệp Phương Thành. Đây là việc cuối cùng lão muốn làm…

Cũng bởi hiện tại, Diệp Phương Thành là đứa con duy nhất của lão có thể trở thành hoàng đế. Thiên hạ này, không thể giao cho Diệp Đông Doanh chỉ toàn dã tâm mù quáng, cũng không thể giao cho Diệp Khởi Minh có phần bốc đồng, càng không thể giao cho Diệp Thần Hi, kẻ không có dòng máu Đông quốc…

Cho nên, lão sẽ gián tiếp khiến y quay trở lại…

Trời càng về đêm muộn, thái giám tổng quản lo lắng cho thánh thượng, vội xách lồng đèn lẫn mang thêm áo choàng đến, có ý nhắc nhở hoàng đế đi nghỉ sớm…

Lão hoàng đế khoác áo, nhìn tên nô bộc cũng đã già nua, râu tóc bạc trắng. Một chủ một tớ họ chầm chậm hồi cung.

- Lâm tổng quản, ngươi đi theo ta bao năm rồi nhỉ?

- Bẩm, là năm mươi năm rồi thưa bệ hạ…

Lão tổng quản là người theo hoàng đế lâu nhất, bản thân lão là người chứng kiến gần như tất cả cuộc đời hoàng đế, hỉ nộ ái ố, yêu, thù, hận… Lão tổng quản căn bản là kẻ tận tụy và biết điều…

Sau khi đưa hoàng đế trở về long sàng, trước khi lão công công buông rèm xuống, hoàng đế bỗng lên tiếng:

- Chuyện hệ trọng này, ta nói với ngươi…

- Bệ hạ… – Lão công công cúi đầu thận trọng, trong lòng hoang mang.

- Di chỉ truyền ngôi của ta để ở phía sau bức họa Lan phi nương nương, bao giờ ta băng hà, ngươi sẽ là người công bố…

Lâm tổng quản chỉ cần nghe đến hai chữ di chỉ, đã quỳ rạp xuống đất, sợ sệt hô “bệ hạ vạn tuế thánh an”…

- Hoàng cung bây giờ thật thanh vắng, khiến ta không thể không tiếp tục nghĩ…- Lão hoàng đế xa xôi nói – Ta đã nghĩ kĩ rồi, làm người ai cũng chết… cuộc đời đến cuối thật cô quạnh, thật vô nghĩa, tất cả như giấc mộng… Không còn tranh đoạt, không còn ai để tranh đoạt, không có yêu hận, cũng không còn ai để bản thân mình thống khổ… Di nguyện cuối cùng của ta… là đem ta và Vân Linh cùng hỏa táng, đem tro cốt rắc xuống Đại Hà…

Lão mãi mãi yêu Vân Linh, nhưng vĩnh viễn không đem thiên hạ trả lại cho con trai nàng và Nhạc Vô Thường. Thiên hạ của Đông quốc thống nhất này phải giao cho Diệp Phương Thành. Đây là việc cuối cùng lão muốn làm…

Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Cũng bởi hiện tại, Diệp Phương Thành là đứa con duy nhất của lão có thể trở thành hoàng đế. Thiên hạ này, không thể giao cho Diệp Đông Doanh chỉ toàn dã tâm mù quáng, cũng không thể giao cho Diệp Khởi Minh có phần bốc đồng, càng không thể giao cho Diệp Thần Hi, kẻ không có dòng máu Đông quốc…Cho nên, lão sẽ gián tiếp khiến y quay trở lại…Trời càng về đêm muộn, thái giám tổng quản lo lắng cho thánh thượng, vội xách lồng đèn lẫn mang thêm áo choàng đến, có ý nhắc nhở hoàng đế đi nghỉ sớm…Lão hoàng đế khoác áo, nhìn tên nô bộc cũng đã già nua, râu tóc bạc trắng. Một chủ một tớ họ chầm chậm hồi cung.- Lâm tổng quản, ngươi đi theo ta bao năm rồi nhỉ?- Bẩm, là năm mươi năm rồi thưa bệ hạ…Lão tổng quản là người theo hoàng đế lâu nhất, bản thân lão là người chứng kiến gần như tất cả cuộc đời hoàng đế, hỉ nộ ái ố, yêu, thù, hận… Lão tổng quản căn bản là kẻ tận tụy và biết điều…Sau khi đưa hoàng đế trở về long sàng, trước khi lão công công buông rèm xuống, hoàng đế bỗng lên tiếng:- Chuyện hệ trọng này, ta nói với ngươi…- Bệ hạ… – Lão công công cúi đầu thận trọng, trong lòng hoang mang.- Di chỉ truyền ngôi của ta để ở phía sau bức họa Lan phi nương nương, bao giờ ta băng hà, ngươi sẽ là người công bố…Lâm tổng quản chỉ cần nghe đến hai chữ di chỉ, đã quỳ rạp xuống đất, sợ sệt hô “bệ hạ vạn tuế thánh an”…- Hoàng cung bây giờ thật thanh vắng, khiến ta không thể không tiếp tục nghĩ…- Lão hoàng đế xa xôi nói – Ta đã nghĩ kĩ rồi, làm người ai cũng chết… cuộc đời đến cuối thật cô quạnh, thật vô nghĩa, tất cả như giấc mộng… Không còn tranh đoạt, không còn ai để tranh đoạt, không có yêu hận, cũng không còn ai để bản thân mình thống khổ… Di nguyện cuối cùng của ta… là đem ta và Vân Linh cùng hỏa táng, đem tro cốt rắc xuống Đại Hà…Lão mãi mãi yêu Vân Linh, nhưng vĩnh viễn không đem thiên hạ trả lại cho con trai nàng và Nhạc Vô Thường. Thiên hạ của Đông quốc thống nhất này phải giao cho Diệp Phương Thành. Đây là việc cuối cùng lão muốn làm…

Chương 140