Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…
Chương 142
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… - Phu quân… – Ta lý nhí nói, giọng điệu yếu đuối như đứa trẻ bị bỏ rơi – Họ nói ta ngốc, ta vụng về… ta toàn làm sai…. Có phải ngươi cũng ghét ta rồi không?Thấy y chưa phản ứng, ta lại càng nghĩ mọi việc trầm trọng. Ta bắt đầu sướt mướt:- Phu quân, ta sẽ chăm chỉ học điều tốt… ta sẽ học để bớt ngốc hơn… phải, ta sẽ chăm đọc sách, ta sẽ không lười biếng nữa, bây giờ ta sẽ đi đọc sách ngay…Ta xoay mình định đi sang thư phòng lấy sách đọc. Trước đây Diệp Phương Thành nói dạy ta đọc sách, dạy lại ta những điều cơ bản gì đó nhưng ta lười nhác không học, bây giờ ta sẽ học….Ta bước chưa đầy bước, y đã ôm chặt lấy ta từ phía sau, gương mặt y đặt tại vai ta. Thì ra y chưa chán ghét ta.- Tiểu Ly… – Y bên tai ta khẽ nói, vòng tay cũng siết chặt hơn – Không phải nàng ngốc, chỉ là ta sợ một ngày nào đó nàng không còn ngốc thì sẽ rời khỏi ta…- Làm sao ta rời khỏi phu quân được… – Ta mắt vẫn còn ươn ướt nói, chân thật mà nói – Ta nghĩ… nếu ta rời khỏi ngươi ta không sống được đâu…Đúng vậy, nếu một ngày mở mắt ra không còn thấy y, ta sẽ sống thế nào, ta vụng về như vậy, yếu ớt như vậy, nếu không có y lo cho từ đầu đến cuối, ta sẽ chết mất…Diệp Phương Thành nhắm lại đôi mắt, khẽ thở dài ra một hơi mà ta không thể hiểu nổi ý nghĩa. Chỉ biết là ta không muốn y buồn, cũng không muốn mình ấm ức như này nữa.- Phu quân, chúng ta làm ước hẹn đi – Ta nói – Ta không đi, ngươi cũng không đi, chúng ta vĩnh viễn không ai rời bỏ ai…
- Phu quân… – Ta lý nhí nói, giọng điệu yếu đuối như đứa trẻ bị bỏ rơi – Họ nói ta ngốc, ta vụng về… ta toàn làm sai…. Có phải ngươi cũng ghét ta rồi không?
Thấy y chưa phản ứng, ta lại càng nghĩ mọi việc trầm trọng. Ta bắt đầu sướt mướt:
- Phu quân, ta sẽ chăm chỉ học điều tốt… ta sẽ học để bớt ngốc hơn… phải, ta sẽ chăm đọc sách, ta sẽ không lười biếng nữa, bây giờ ta sẽ đi đọc sách ngay…
Ta xoay mình định đi sang thư phòng lấy sách đọc. Trước đây Diệp Phương Thành nói dạy ta đọc sách, dạy lại ta những điều cơ bản gì đó nhưng ta lười nhác không học, bây giờ ta sẽ học….
Ta bước chưa đầy bước, y đã ôm chặt lấy ta từ phía sau, gương mặt y đặt tại vai ta. Thì ra y chưa chán ghét ta.
- Tiểu Ly… – Y bên tai ta khẽ nói, vòng tay cũng siết chặt hơn – Không phải nàng ngốc, chỉ là ta sợ một ngày nào đó nàng không còn ngốc thì sẽ rời khỏi ta…
- Làm sao ta rời khỏi phu quân được… – Ta mắt vẫn còn ươn ướt nói, chân thật mà nói – Ta nghĩ… nếu ta rời khỏi ngươi ta không sống được đâu…
Đúng vậy, nếu một ngày mở mắt ra không còn thấy y, ta sẽ sống thế nào, ta vụng về như vậy, yếu ớt như vậy, nếu không có y lo cho từ đầu đến cuối, ta sẽ chết mất…
Diệp Phương Thành nhắm lại đôi mắt, khẽ thở dài ra một hơi mà ta không thể hiểu nổi ý nghĩa. Chỉ biết là ta không muốn y buồn, cũng không muốn mình ấm ức như này nữa.
- Phu quân, chúng ta làm ước hẹn đi – Ta nói – Ta không đi, ngươi cũng không đi, chúng ta vĩnh viễn không ai rời bỏ ai…
Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… - Phu quân… – Ta lý nhí nói, giọng điệu yếu đuối như đứa trẻ bị bỏ rơi – Họ nói ta ngốc, ta vụng về… ta toàn làm sai…. Có phải ngươi cũng ghét ta rồi không?Thấy y chưa phản ứng, ta lại càng nghĩ mọi việc trầm trọng. Ta bắt đầu sướt mướt:- Phu quân, ta sẽ chăm chỉ học điều tốt… ta sẽ học để bớt ngốc hơn… phải, ta sẽ chăm đọc sách, ta sẽ không lười biếng nữa, bây giờ ta sẽ đi đọc sách ngay…Ta xoay mình định đi sang thư phòng lấy sách đọc. Trước đây Diệp Phương Thành nói dạy ta đọc sách, dạy lại ta những điều cơ bản gì đó nhưng ta lười nhác không học, bây giờ ta sẽ học….Ta bước chưa đầy bước, y đã ôm chặt lấy ta từ phía sau, gương mặt y đặt tại vai ta. Thì ra y chưa chán ghét ta.- Tiểu Ly… – Y bên tai ta khẽ nói, vòng tay cũng siết chặt hơn – Không phải nàng ngốc, chỉ là ta sợ một ngày nào đó nàng không còn ngốc thì sẽ rời khỏi ta…- Làm sao ta rời khỏi phu quân được… – Ta mắt vẫn còn ươn ướt nói, chân thật mà nói – Ta nghĩ… nếu ta rời khỏi ngươi ta không sống được đâu…Đúng vậy, nếu một ngày mở mắt ra không còn thấy y, ta sẽ sống thế nào, ta vụng về như vậy, yếu ớt như vậy, nếu không có y lo cho từ đầu đến cuối, ta sẽ chết mất…Diệp Phương Thành nhắm lại đôi mắt, khẽ thở dài ra một hơi mà ta không thể hiểu nổi ý nghĩa. Chỉ biết là ta không muốn y buồn, cũng không muốn mình ấm ức như này nữa.- Phu quân, chúng ta làm ước hẹn đi – Ta nói – Ta không đi, ngươi cũng không đi, chúng ta vĩnh viễn không ai rời bỏ ai…