Ta đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa…

Chương 149

Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Tự dưng ta không muốn ngủ nữa, trong lòng sinh ra cảm giác muốn tiếp tục cùng y trò chuyện.- Phu quân, mấy ngày nay ngủ nhiều rồi, để ta khâu thêm một chút nữa…Diệp Phương Thành chiều ý ta, lẳng lặng ngồi xem ta khâu. Trong lúc đó, ta cũng vô cùng chuyên tâm, muốn dồn tâm ý khâu ra đôi giày…Cánh tay dài của y bỗng vươn tới, kéo ta vào lòng. Đầu ta dựa trên bờ vai chắc chắn của y. Cảm giác rất tốt, trong lòng ấm áp hạnh phúc…- Tiểu Ly…- Vâng…- Nàng… – Y khó khăn rồi cũng nói ra mấy chữ – Nàng có thực sự thích ta không?- Đương nhiên ta thích!- Nàng có hiểu thế nào là yêu thích chứ? – Y đột nhiên mỉm cười – Không phải là vì chúng ta ở gần nhau, nàng bị sắp đặt để ở gần ta, hoặc là ta tốt với nàng…Phu quân hôm nay thực sự có nhiều chuyện để nói, nhiều lời hơn bình thường… Nghe nói chỉ người say rượu mới nói năng bất thường. Lẽ nào lâu ngày gặp bạn cũ, hai người đã uống rượu nên thần trí bất đồng? Nhưng mà lại không giống như y đang say…Ta dụi đầu vào ngực y, môi hơi cong cong nói:- Phu quân, ta không hiểu mấy lời ngươi nói. Nhưng mà có vẻ ngươi đang xem ta đầu óc đơn giản không hiểu chuyện phải không…?- Trước đây nàng sẽ không như vậy…- Trước đây ta thế nào? – Ta lúc này tò mò hỏi.Trước nay ta không quan tâm được đến chuyện quá khứ xa xôi, là vì đầu óc còn hỗn độn, một phần cũng vì cuộc sống ấm áp hiện tại lấp đầy suy nghĩ… chỉ có lúc này, thấy y trầm tư nhắc đến ta mới quan tâm…- Trước đây nàng không thích ta… – Diệp Phương Thành nói.- Thật sao? – Ta mở to mắt, sau khi vơi bớt ngạc nhiên liền thốt ra một câu – Nếu trước đây ta không thích ngươi, chỉ có thể là do ta còn ngốc hơn bây giờ. Đúng không?Diệp Phương Thành đột nhiên cười:- Đúng vậy, nàng thường hiểu ngược lại ý ta…- Vậy như bây giờ chẳng phải tốt sao? - Ta nghĩ đơn giản mà nói, cũng liên kết đến câu hỏi ban nãy của y, thản nhiên trả lời – Phu quân, ngươi nói ta không hiểu thế nào là “yêu thích”, nhưng làm gì có ai không thích mà lại muốn ở bên người kia? Làm gì có ai không thích mà ở bên người kia cảm thấy hạnh phúc, ấm áp… Cho nên…Ta ngước lên nhìn y, mỉm cười nói:- Nhất định là ta thực lòng yêu thích ngươi.Đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến y là cảm thấy cõi lòng rung động ấm áp, giống như được làn gió dịu dàng ôm ấp…Diệp Phương Thành ôm chặt lấy ta, ta cũng sẵn lòng để y ôm, có điều ôm chặt như vậy, cái bụng của ta rất vướng và khó chịu. Khi ta khẽ kêu lên, y buông ta ra, cả hai đều cảm thấy sự bất tiện này cũng thật hài hước…Chúng ta tắt đèn dầu đi ngủ, y từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy ta. Ta vẫn còn muốn nhân lúc y đang tự nhiên nhiều lời thì trò chuyện thêm một lát. Nói được năm ba câu, Diệp Phương Thành chuyển sang dặn dò…Y nói rằng ngày mai phải rời đi, là vì nghĩa mẫu gọi y về có chút chuyện gấp… Điều này thực sự làm ta bất ngờ. Y nói ta đang gần kề ngày sinh nở, y không thể đưa ta đi theo nên đành nhờ Vô Nhân chăm sóc ta…Ta một lòng băn khoăn… nếu không thể đi cùng y về thăm Mộc nương thì đến bao giờ y quay lại. Diệp Phương Thành nói rằng sẽ quay lại với ta, sớm nhất có thể…Ta không muốn y rời đi, cố nũng nịu một hồi dù biết là không thể theo cùng. Sau cuối đành lải nhải bên tai y, nói rằng y phải về thật sớm, thật sớm…Khi đó, ta đơn thuần nghĩ, Diệp Phương Thành chỉ rời đi ba bốn ngày…Nhưng……

Tự dưng ta không muốn ngủ nữa, trong lòng sinh ra cảm giác muốn tiếp tục cùng y trò chuyện.

- Phu quân, mấy ngày nay ngủ nhiều rồi, để ta khâu thêm một chút nữa…

Diệp Phương Thành chiều ý ta, lẳng lặng ngồi xem ta khâu. Trong lúc đó, ta cũng vô cùng chuyên tâm, muốn dồn tâm ý khâu ra đôi giày…

Cánh tay dài của y bỗng vươn tới, kéo ta vào lòng. Đầu ta dựa trên bờ vai chắc chắn của y. Cảm giác rất tốt, trong lòng ấm áp hạnh phúc…

- Tiểu Ly…

- Vâng…

- Nàng… – Y khó khăn rồi cũng nói ra mấy chữ – Nàng có thực sự thích ta không?

- Đương nhiên ta thích!

- Nàng có hiểu thế nào là yêu thích chứ? – Y đột nhiên mỉm cười – Không phải là vì chúng ta ở gần nhau, nàng bị sắp đặt để ở gần ta, hoặc là ta tốt với nàng…

Phu quân hôm nay thực sự có nhiều chuyện để nói, nhiều lời hơn bình thường… Nghe nói chỉ người say rượu mới nói năng bất thường. Lẽ nào lâu ngày gặp bạn cũ, hai người đã uống rượu nên thần trí bất đồng? Nhưng mà lại không giống như y đang say…

Ta dụi đầu vào ngực y, môi hơi cong cong nói:

- Phu quân, ta không hiểu mấy lời ngươi nói. Nhưng mà có vẻ ngươi đang xem ta đầu óc đơn giản không hiểu chuyện phải không…?

- Trước đây nàng sẽ không như vậy…

- Trước đây ta thế nào? – Ta lúc này tò mò hỏi.

Trước nay ta không quan tâm được đến chuyện quá khứ xa xôi, là vì đầu óc còn hỗn độn, một phần cũng vì cuộc sống ấm áp hiện tại lấp đầy suy nghĩ… chỉ có lúc này, thấy y trầm tư nhắc đến ta mới quan tâm…

- Trước đây nàng không thích ta… – Diệp Phương Thành nói.

- Thật sao? – Ta mở to mắt, sau khi vơi bớt ngạc nhiên liền thốt ra một câu – Nếu trước đây ta không thích ngươi, chỉ có thể là do ta còn ngốc hơn bây giờ. Đúng không?

Diệp Phương Thành đột nhiên cười:

- Đúng vậy, nàng thường hiểu ngược lại ý ta…

- Vậy như bây giờ chẳng phải tốt sao? - Ta nghĩ đơn giản mà nói, cũng liên kết đến câu hỏi ban nãy của y, thản nhiên trả lời – Phu quân, ngươi nói ta không hiểu thế nào là “yêu thích”, nhưng làm gì có ai không thích mà lại muốn ở bên người kia? Làm gì có ai không thích mà ở bên người kia cảm thấy hạnh phúc, ấm áp… Cho nên…

Ta ngước lên nhìn y, mỉm cười nói:

- Nhất định là ta thực lòng yêu thích ngươi.

Đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến y là cảm thấy cõi lòng rung động ấm áp, giống như được làn gió dịu dàng ôm ấp…

Diệp Phương Thành ôm chặt lấy ta, ta cũng sẵn lòng để y ôm, có điều ôm chặt như vậy, cái bụng của ta rất vướng và khó chịu. Khi ta khẽ kêu lên, y buông ta ra, cả hai đều cảm thấy sự bất tiện này cũng thật hài hước…

Chúng ta tắt đèn dầu đi ngủ, y từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy ta. Ta vẫn còn muốn nhân lúc y đang tự nhiên nhiều lời thì trò chuyện thêm một lát. Nói được năm ba câu, Diệp Phương Thành chuyển sang dặn dò…

Y nói rằng ngày mai phải rời đi, là vì nghĩa mẫu gọi y về có chút chuyện gấp… Điều này thực sự làm ta bất ngờ. Y nói ta đang gần kề ngày sinh nở, y không thể đưa ta đi theo nên đành nhờ Vô Nhân chăm sóc ta…

Ta một lòng băn khoăn… nếu không thể đi cùng y về thăm Mộc nương thì đến bao giờ y quay lại. Diệp Phương Thành nói rằng sẽ quay lại với ta, sớm nhất có thể…

Ta không muốn y rời đi, cố nũng nịu một hồi dù biết là không thể theo cùng. Sau cuối đành lải nhải bên tai y, nói rằng y phải về thật sớm, thật sớm…

Khi đó, ta đơn thuần nghĩ, Diệp Phương Thành chỉ rời đi ba bốn ngày…

Nhưng…

Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai NhânTác giả: Tử Y thiếu nữTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa đi lạc vào một dãy hành lang nào đó giữa đêm khuya, sau đó lại vào sân sau một tòa cung điện nào đó. Ta vẫn tự hỏi, cái khu hoàng cung to lớn như vậy mà lại thực vắng vẻ nha, thỉnh thoảng cũng thấy một vài bóng cung nữ, nhưng đều là cắm đầu mà đi… Làm ta tự hỏi có phải ta là một tân nương bị ném vào lãnh cung hiu quạnh, cách xa hậu cung náo nhiệt? Phía trước có ánh sáng, ta bèn bước vào… Qua mấy dãy hành lang, qua tầng tầng lớp lớp rèm che, mũi của ta cũng bắt đầu ngửi thấy mùi hương liệu thanh mát… Tiến vào sâu hơn, ta vén ra lớp rèm buông cuối cùng, chợt lại thấy trước mặt hơi nước nóng nghi ngút. Là một hồ nước nóng nhân tạo, còn có dòng suối phun nhỏ, thực sự là một tiện nghi hưởng thụ còn hơn thời hiện đại. Vì có chút mệt mỏi, ta muốn bước đến bên cạnh rửa mặt rửa chân một chút. Ta nhấc chân tháo một chiếc giày, lóng ngóng thế nào hay vì bên bờ hồ nước nóng là đá trơn bóng ẩm ướt mà ta trượt chân ngã, cái mông phịch xuống nền, cái hài cầm hờ trong tay văng lên, rơi vào giữa… Tự dưng ta không muốn ngủ nữa, trong lòng sinh ra cảm giác muốn tiếp tục cùng y trò chuyện.- Phu quân, mấy ngày nay ngủ nhiều rồi, để ta khâu thêm một chút nữa…Diệp Phương Thành chiều ý ta, lẳng lặng ngồi xem ta khâu. Trong lúc đó, ta cũng vô cùng chuyên tâm, muốn dồn tâm ý khâu ra đôi giày…Cánh tay dài của y bỗng vươn tới, kéo ta vào lòng. Đầu ta dựa trên bờ vai chắc chắn của y. Cảm giác rất tốt, trong lòng ấm áp hạnh phúc…- Tiểu Ly…- Vâng…- Nàng… – Y khó khăn rồi cũng nói ra mấy chữ – Nàng có thực sự thích ta không?- Đương nhiên ta thích!- Nàng có hiểu thế nào là yêu thích chứ? – Y đột nhiên mỉm cười – Không phải là vì chúng ta ở gần nhau, nàng bị sắp đặt để ở gần ta, hoặc là ta tốt với nàng…Phu quân hôm nay thực sự có nhiều chuyện để nói, nhiều lời hơn bình thường… Nghe nói chỉ người say rượu mới nói năng bất thường. Lẽ nào lâu ngày gặp bạn cũ, hai người đã uống rượu nên thần trí bất đồng? Nhưng mà lại không giống như y đang say…Ta dụi đầu vào ngực y, môi hơi cong cong nói:- Phu quân, ta không hiểu mấy lời ngươi nói. Nhưng mà có vẻ ngươi đang xem ta đầu óc đơn giản không hiểu chuyện phải không…?- Trước đây nàng sẽ không như vậy…- Trước đây ta thế nào? – Ta lúc này tò mò hỏi.Trước nay ta không quan tâm được đến chuyện quá khứ xa xôi, là vì đầu óc còn hỗn độn, một phần cũng vì cuộc sống ấm áp hiện tại lấp đầy suy nghĩ… chỉ có lúc này, thấy y trầm tư nhắc đến ta mới quan tâm…- Trước đây nàng không thích ta… – Diệp Phương Thành nói.- Thật sao? – Ta mở to mắt, sau khi vơi bớt ngạc nhiên liền thốt ra một câu – Nếu trước đây ta không thích ngươi, chỉ có thể là do ta còn ngốc hơn bây giờ. Đúng không?Diệp Phương Thành đột nhiên cười:- Đúng vậy, nàng thường hiểu ngược lại ý ta…- Vậy như bây giờ chẳng phải tốt sao? - Ta nghĩ đơn giản mà nói, cũng liên kết đến câu hỏi ban nãy của y, thản nhiên trả lời – Phu quân, ngươi nói ta không hiểu thế nào là “yêu thích”, nhưng làm gì có ai không thích mà lại muốn ở bên người kia? Làm gì có ai không thích mà ở bên người kia cảm thấy hạnh phúc, ấm áp… Cho nên…Ta ngước lên nhìn y, mỉm cười nói:- Nhất định là ta thực lòng yêu thích ngươi.Đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến y là cảm thấy cõi lòng rung động ấm áp, giống như được làn gió dịu dàng ôm ấp…Diệp Phương Thành ôm chặt lấy ta, ta cũng sẵn lòng để y ôm, có điều ôm chặt như vậy, cái bụng của ta rất vướng và khó chịu. Khi ta khẽ kêu lên, y buông ta ra, cả hai đều cảm thấy sự bất tiện này cũng thật hài hước…Chúng ta tắt đèn dầu đi ngủ, y từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy ta. Ta vẫn còn muốn nhân lúc y đang tự nhiên nhiều lời thì trò chuyện thêm một lát. Nói được năm ba câu, Diệp Phương Thành chuyển sang dặn dò…Y nói rằng ngày mai phải rời đi, là vì nghĩa mẫu gọi y về có chút chuyện gấp… Điều này thực sự làm ta bất ngờ. Y nói ta đang gần kề ngày sinh nở, y không thể đưa ta đi theo nên đành nhờ Vô Nhân chăm sóc ta…Ta một lòng băn khoăn… nếu không thể đi cùng y về thăm Mộc nương thì đến bao giờ y quay lại. Diệp Phương Thành nói rằng sẽ quay lại với ta, sớm nhất có thể…Ta không muốn y rời đi, cố nũng nịu một hồi dù biết là không thể theo cùng. Sau cuối đành lải nhải bên tai y, nói rằng y phải về thật sớm, thật sớm…Khi đó, ta đơn thuần nghĩ, Diệp Phương Thành chỉ rời đi ba bốn ngày…Nhưng……

Chương 149